Trên diễn đàn Đài Tiếng
Nói Hoa Kỳ (VOA) Tác giả Nguyễn Hưng Quốc vừa phổ biến bài “Hai nhóm chính
trong cộng đồng người Việt hải ngoại”. Tác giả dựa trên lý thuyết chia cộng
đồng người Việt hải ngọai thành hai nhóm chính: nhóm lưu vong và nhóm xuyên-quốc
gia. Tác giả nhận xét một số hiện tượng như biểu tình cờ vàng, biểu tình cờ đỏ,
đã đào sâu hơn những khác biệt dẫn đến tâm lý không ưa nhau, phân hóa, thậm chí
nghi kỵ nhau… để đưa đến kết luận là hai nhóm cần hiểu và chấp nhận nhau. Xin
xem bài viết để rõ hơn.
Vì dựa trên lý thuyết
tác giả chưa đề cập đến một nhóm thứ ba lúc ẩn lúc hiện trong các sinh họat của
người Việt hải ngọai: nhóm cầm quyền Hà Nội. Thực tế hóa vấn đề bài viết này
xin trình bày một số sự kiện vừa xảy ra tại địa phương nơi tác giả Nguyễn Hưng
Quốc và tôi, đang sống Melbourne, Victoria, Úc châu.
Tại Melbourne cũng có
hai cuộc biểu tình trước tòa lãnh sự Trung cộng phản đối việc giàn khoan HD-981
xâm lấn thềm lục địa Việt Nam.
Theo Vietnamnet thì
chiều ngày thứ bảy 17-5-2014 có hơn 200 người Việt biểu tình trước tòa lãnh sự
Trung cộng. Bản tin cho biết một trong 2 người đứng ra kêu gọi buổi biểu tình
là cựu sinh viên du học Vũ Anh Minh.
Trước đó ít hôm, ngày
14-5-2014 một lời kêu gọi biểu tình do một số người khác đứng tên (không có Vũ
Anh Minh) đã được phổ biến trên một tờ báo địa phương. Trong số những người
đứng tên có một người đã được báo trong nước đưa tin là Ủy viên Ủy ban Trung
ương Mặt Trận Tổ quốc Việt Nam và là Chủ tịch Hội Việt kiều tại thành phố
Melbourne và Australia.
Cuộc biểu tình khác là
vào ngày chủ nhật 18-5-2014 do Cộng đồng Người Việt Tự Do tại Melbourne đứng ra
tổ chức. Đây là một cuộc biểu tình tuần hành bắt đầu từ quảng trường Federation
Square thuộc trung tâm thành phố Melbourne rồi tiến đến Tòa Lãnh sự Trung cộng.
Sau đó đòan biểu tình quay lại trung tâm thành phố để tham dự một đêm thắp nến
với sự hiện diện của Phật Giáo, Công Giáo, Cao đài Hòa Hảo và Phật giáo Tây
Tạng cầu nguyện cho quê mẹ sớm tự do và thái bình.
Vì cuộc biểu tình này do
Cộng đồng đứng ra tổ chức nên số người tham dự được cảnh sát ước tính lên đến
trên 3,500 người. Con số này vượt quá xa con số ước tính ban đầu của Ban Tổ
Chức. Trong chưa đến một tuần thông báo số người tham dự đã nói lên nỗi quan
tâm đất, biển, đảo Việt Nam đang bị Trung cộng lấn chiếm trong cộng đồng người
Việt tự do tại Melbourne.
Cuộc biểu tình được rất
nhiều bạn trẻ tham dự và trong số có rất nhiều du học sinh. Tôi được gặp hai
bạn, sang Úc du học cách đây vài năm, nay định cư tại Úc, cũng xin tự nguyện
tiếp tay phụ giúp Ban Tổ Chức. Hai bạn cho biết không tham dự cuộc biểu tình
ngày thứ bảy 17-5-2014.
Có bạn sinh viên du
học tham dự biểu tình ngày thứ bảy 17-5-2014 cho biết các bạn còn gia đình
tại Việt Nam hay còn phải về thăm gia đình tại Việt Nam, nên sợ và không có sự
chọn lựa khác hơn. Tâm lý sợ hãi vẫn còn tồn tại trong sinh họat người Việt hải
ngọai và nguyên nhân từ cái nhóm thứ ba, nhóm cầm quyền Hà Nội mà tác giả
Nguyễn Hưng Quốc không nhắc tới.
Sự ẩn hiện của nhóm cầm
quyền Hà Nội gặp phản ứng ngược. Họ càng can thiệp thì người Việt chống cộng
càng trở nên chống cộng tích cực hơn. Những người Việt chống độc tài, như tác
giả Nguyễn Hưng Quốc, cũng càng ngày càng trở nên dứt khóat hơn.
Do nhóm cầm quyền Hà Nội
nuôi dưỡng sự sợ hãi đã tạo ra những vùng cấm cộng sản tại hải ngọai. Trường
Đại Học Victoria nơi tác giả Nguyễn Hưng Quốc đang dạy nằm ngay trung tâm
Footscray, một vùng cấm cộng sản.
Chắc tác giả Nguyễn Hưng
Quốc còn nhớ ngày thứ bảy 25-9-2010, đã có tới 1,500 người Việt biểu tình với
tiêu đề “Vinh Danh Cờ Vàng, Lên Án Việt Gian”. Bà con Việt đã đến tận văn phòng
của hai người để minh xác Footscray không chấp nhận Việt gian cộng sản. Những
người này là những người đã đứng tên kêu gọi cuộc biểu tình ngày thứ bảy
17-5-2014.
Trên Facebook gần đây
xuất hiện những tranh luận về cờ vàng cờ đỏ và về phong trào “Selfie: China Get
Out of Viet Nam”. Phong trào khuyến khích bạn trẻ chụp hình có dòng chữ ”China
Get Out of Viet Nam” để đưa lên Facebook. Dường như xuất phát và mục tiêu
của phong trào là Melbourne, Úc châu. Những việc này đã tạo ra những tranh
cãi đánh lạc hướng sự thật sự nhúng tay của nhà cầm quyền Hà Nôi đã nêu trên.
Có lập luận cho rằng lá
cờ gắn liền với thể chế, khi thể chế thay đổi lá cờ cũng thay đổi và lá cờ đỏ
hiện đang được thế giới chấp nhận. Điều này không sai nhưng gần 40 năm qua lá
cờ vàng vẫn tồn tại và càng ngày càng được vinh danh trong cộng đồng người Việt
tự do. Chọn một màu cờ là chọn một điểm chung để tập hợp lực lượng.
Nhiều sinh viên du
học chỉ biết đến lá cờ vàng khi đã rời Việt Nam. Điều này nói lên nỗi sợ
hãi của nhà cầm quyền Việt Nam, họ sợ người dân tập hợp lực lượng dưới lá cờ
vàng. Chính nỗi sợ hãi cờ vàng mà nhóm cầm quyền đã bắt, kết án và cầm tù Đinh
Nguyên Kha và Nguyễn Phương Uyên. Nhưng lại chính việc cầm tù hai bạn trẻ, lá
cờ vàng lại càng được nhiều bạn trẻ tại Việt Nam biết đến.
Ngày nay trên màn ảo lá
cờ vàng đã xuất hiện cùng khắp Việt Nam. Ngày mai lá cờ vàng sẽ thực sự công
khai xuất hiện mang dấu hiệu của ngày Việt Nam có tự do.
Thóat Trung và Thóat
Cộng là hai đề tài đang nhận được khá nhiều ý kiến khác nhau. Chọn lá cờ vàng
là chọn việc thóat Cộng để có cơ hội thóat Trung.
Lẽ đương nhiên mỗi cá
nhân đều có quyền chọn cờ vàng, cờ đỏ hay một lá cờ thứ ba làm điểm hội tụ. Và
lẽ đương nhiên trong cuộc đấu tranh vận động chính trị thì tranh luận để đưa ra
sự thực về màu cờ sắc áo là chuyện hết sức bình thường. Tranh luận là biểu hiện
của sinh họat dân chủ. Có tranh luận mới hiểu và chấp nhận sự khác biệt. Việc
ngăn cản, can thiệp và cấm đóan của những kẻ ẩn mình mới chính là điều bất
thường cần được giải quyết.
Bài viết của tác giả
Nguyễn Hưng Quốc đã thiếu hẳn nhóm thứ ba, nhóm cầm quyền Hà Nội, nhóm này lúc
ẩn lúc hiện bất thường. Nhóm này xét cho cùng là nguyên nhân chính của phân hóa
và nghi kỵ giữa người Việt Nam với nhau.
Sống trong một xã hội đa
nguyên, hiểu được sự thật, chấp chấp nhận sự thật và tôn trọng sự thật, người
Việt chúng ta mới có thể sống hòa đồng tôn trọng lẫn nhau. Nói một cách khác
thóat Cộng chính là tiền đề để người Việt sống hòa đồng tôn trọng lẫn nhau.
Nguyễn Quang Duy
Melbourne, Úc Đại Lợi
17-07-2014
Share from: http://www.haingoaiphiemdam.com/Gop-Y-Tac-gia-Nguyen-Hung-Quoc-Them-Nhom-Thu-Ba-Luc-An-Luc-Hien-Trong-Cong-Dong-Nguoi-Viet-Hai-Ngoai-18251
Share from: http://www.haingoaiphiemdam.com/Gop-Y-Tac-gia-Nguyen-Hung-Quoc-Them-Nhom-Thu-Ba-Luc-An-Luc-Hien-Trong-Cong-Dong-Nguoi-Viet-Hai-Ngoai-18251
Hai nhóm chính trong
cộng đồng người Việt hải ngoại
Tôi có vài người quen
vượt biên sang Úc định cư mấy chục năm nay. Họ thuộc loại thành công, công ăn
việc làm ổn định, tính tình rộng rãi và vui vẻ. Họ chỉ có một vấn đề là: rất
không ưa các du học sinh cũng như những người mới từ Việt Nam sang. Chưa bao giờ
tôi hỏi họ lý do tại sao có tâm lý ấy. Nhưng tôi đoán là, dưới mắt họ, những
người du học hoặc di dân mới ấy đều là con cháu tầng lớp cán bộ chuyên tham
nhũng hoặc những người mới giàu xổi sau này, chỉ biết vơ vét tiền bạc từ bất cứ
nơi nào có thể rồi ăn chơi trác táng, không biết quan tâm đến đồng bào và đất
nước, dửng dưng trước sự đe dọa của Trung Quốc ở Biển Đông, v.v…
Ngược lại, tôi cũng gặp
không ít các du học sinh và những người mới di dân sang Úc có cái nhìn khá
thiếu thiện cảm đối với lớp người tị nạn. Theo lời họ, phần lớn người tị nạn
lớp trước thường có tâm lý bảo thủ, khư khư ôm chặt quá khứ chiến tranh trong
lòng, hay nói về chính trị, mà chủ yếu là chính trị theo kiểu đối kháng, không
theo kịp với những sự thay đổi chóng mặt ở Việt Nam, v.v…
Xin nhấn mạnh: Cả hai
trường hợp trên, tôi nghe thấy khá nhiều, nhưng không phải là tất cả, thậm chí,
cũng khó nói được là số đông, bởi lý do đơn giản: chúng ta chưa có một cuộc
điều tra hay thống kê nào cả. Ở đây, tôi chỉ bàn vấn đề từ kinh nghiệm của một
người có nhiều cơ hội tiếp xúc với cả hai nhóm tị nạn và du học cũng như di
dân.
Loại trừ những thành
kiến hay tâm lý nghi kỵ nhau về phương diện xã hội, trong lãnh vực chính trị,
chúng ta cũng dễ dàng phát hiện những khác biệt giữa hai nhóm. Rõ nhất là qua
vụ biểu tình chống Trung Quốc mang giàn khoan HD-981 vào thềm lục địa Việt Nam.
Ở các thành phố lớn tại Úc, thường có hai cuộc biểu tình vào hai ngày khác
nhau: Một, của cộng đồng người tị nạn với cờ vàng ba sọc đỏ và một, của các
sinh viên sang Úc du học, trong đó, có không ít người đã học xong và ở lại làm
việc tại Úc, với cờ đỏ sao vàng. Cả hai đều chống Trung Quốc. Nhưng hai bên
lại không thể nhập làm một chỉ vì lá cờ.
Tuy không thể biết chính
xác mức độ khác biệt giữa hai nhóm tị nạn và di dân/du học ấy phổ biến đến độ
nào nhưng, chỉ bằng kinh nghiệm và quan sát, chúng ta cũng có thể biết được mấy
điều: Một, nó có thật; hai, nó có ảnh hưởng khá lớn trong sinh hoạt của cộng
đồng người Việt Nam ở nước ngoài. Ảnh hưởng ấy có thể nhận ra ở nhiều phương
diện. Về phương diện xã hội, cộng đồng thường chia thành các nhóm nhỏ, hiếm khi
có được sự hòa đồng và đoàn kết chặt chẽ. Về phương diện tâm lý, nó gây phân
hóa, thậm chí, nghi kỵ giữa người Việt Nam với nhau. Về phương diện chính trị,
chắc chắn nó làm suy yếu, hơn nữa, có thể vô hiệu hóa những nỗ lực tranh đấu
cho dân chủ tại Việt Nam hoặc cho chủ quyền của Việt Nam trên Biển Đông.
Đứng về phương diện
nghiên cứu lưu vong học hay di dân học, thật ra, người ta không thấy có gì đáng
ngạc nhiên cả. Những sự phân hóa và chia rẽ như vậy hiện diện trong mọi cộng
đồng xa xứ. Chỉ khác nhau ở mức độ mà thôi. Có điều, từ góc độ chuyên môn,
chúng ta dễ thấy vấn đề một cách sáng rõ hơn, do đó, cũng tránh được những cách
nhìn mang định kiến vốn dễ làm trầm trọng hóa vấn đề.
Từ góc nhìn học thuật,
chúng ta có thể chia cộng đồng lưu vong thành hai nhóm chính: nhóm lưu vong
(diaspora) và nhóm xuyên-quốc gia (transnationalism).
Hai khái niệm này, hiện
nay khá phổ biến trong lãnh vực nghiên cứu về di dân hay sắc tộc, vừa có điểm
giống vừa có điểm khác nhau.
Giống: Cả hai đều sống
ngoài quê hương, đều bị ám ảnh về gốc gác và quá khứ, đều băn khoăn về vấn đề
bản sắc, đều, với những mức độ nhiều ít khác nhau, bị kỳ thị và lạc lõng ở xứ
người.
Tuy nhiên, sự khác biệt
giữa hai khái niệm này cũng không nhỏ.
Khác, trước hết, ở lịch
sử của từ: Trong khi lưu vong có gốc rễ tận thời cổ đại, với việc người Do Thái
bị trục xuất khỏi quê hương của chính họ, hoặc gần hơn, với hiện tượng người
Phi châu bị bắt bán làm nô lệ ở châu Âu trong mấy thế kỷ trước, từ xuyên quốc
gia mới hơn, chỉ xuất hiện từ vài thập niên gần đây.
Khác, ở lý do tha hương:
Với người lưu vong, lý do chính là vì chính trị, và phần khác, ít hơn, kinh tế;
nhưng dù là vì chính trị hay vì kinh tế, việc quyết định ra đi của họ bao giờ
cũng được xem như một thảm kịch, gắn liền với chủ nghĩa thực dân, chủ nghĩa
cộng sản hoặc chiến tranh khốc liệt, trong khi đó, xuyên quốc gia được hình
thành chủ yếu từ lý do nghề nghiệp và kỹ thuật, gắn liền với xu hướng toàn cầu
hóa và sự phát triển của nền kinh tế vĩ mô.
Khác, ở tính chất: Lưu
vong bao giờ cũng nặng màu sắc chính trị, trong khi đó, tính chất chính trị ở
những người xuyên quốc gia, nếu có, cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, không đủ trở
thành một ám ảnh lớn, từ đó, định nghĩa bản sắc của họ.
Khác, ở quan hệ, thứ
nhất, quan hệ với quê gốc: trong khi, với những người lưu vong, quan hệ ấy ít
nhiều cay đắng, có khi thù hận; với những người xuyên quốc gia, quan hệ ấy hoặc
bình thường hoặc ở mức có thể hòa giải được. Thứ hai, quan hệ với quê gốc ấy
ảnh hưởng đến quan hệ với quê mới: với người lưu vong, bị đè nặng bởi ký ức tập
thể, trong đó có khá nhiều ký ức đau đớn, người ta khó thoát khỏi quá
khứ, và vì khó thoát khỏi quá khứ nên việc hội nhập có nhiều trắc trở và trăn
trở, trong khi đó, những người xuyên quốc gia, do tâm lý ít nhiều thanh thản,
có thể về lại quê cũ bất cứ lúc nào nên quan hệ với quê mới cũng ít bị day dứt
hơn.
Nói một cách đơn giản
hơn, trong khi những người tị nạn là lưu vong (dispora); những người sống ở hải
ngoại với tư cách du học sinh hoặc di dân vì lý do nghề nghiệp sau này là xuyên
quốc gia (transnationalism).
Hiểu và chấp nhận những
cái khác ở trên sẽ có nhiều cái lợi: Thứ nhất, chúng ta sẽ thông cảm những
người có tâm lý và cách nhìn vấn đề khác mình. Thứ hai, chúng ta sẽ không đòi
hỏi nhau một cách quá đáng, thậm chí, phi lý để vừa không vượt qua mâu thuẫn mà
còn làm cho mâu thuẫn ngày càng trầm trọng thêm. Thứ ba, chúng ta sẽ trở nên
khoan dung hơn, và khi mọi người đều khoan dung, cộng đồng sẽ trở thành mạnh mẽ
hơn.
* Blog của Tiến sĩ
Nguyễn Hưng Quốc là blog cá nhân. Các bài viết trên blog được đăng tải với sự
đồng ý của Ðài VOA nhưng không phản ánh quan điểm hay lập trường của Chính phủ
Hoa Kỳ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.