Thứ Tư, 10 tháng 9, 2014

Thưa ông Nghè Thắng (TS Nguyễn Đình Thắng )


Nguyễn đạt Thịnh


Tôi mượn chữ "nghè" của cô Đào Nương để viết thư gửi ông, nhân việc
ông nhắc đến tôi trong lá thư ông viết cho bà Phạm Thu Hạnh, bà Tôn
Nữ Hoàng Hoa, và TS Nguyễn Đình Thắng.

Cô Đào Nương đặt cho ông cái tên 2 chữ là "nghè phân", tôi tự ý bỏ
bớt chữ "phân", nghe hơi thanh lịch hơn chút đỉnh.

Lá thư ký tên một người đàn bà, nhưng tôi vẫn biết là thư của ông;
việc sử dụng âm binh để trâng tráo tự mình bào chữa cho mình, và vô
tội vạ chỉ trích người khác là việc khá thông dụng trong võ lâm
email Houston. Âm binh nhiều khi cũng có mặt, có mũi, có thể xác,
cũng biết xòe tay đòi thù lao, nhưng đôi khi âm binh chỉ là chính
tay phù thủy, tự vẽ mặt khác. 
Trong lá thư "âm binh", ông viết, "Trước khi bà Thu Hạnh tìm đến
BPSOS để nhờ làm giấy tờ, trường học của bà Thu Hạnh có bao nhiêu học
viên đang đi học ? Trường học của bà Thu Hạnh có đang mở cửa mỗi
ngày hoạt động bình thường hay không ? Có bao nhiêu giáo sư đang dạy
học mỗi ngày ? Bà Thu Hạnh đưa ra license của tiểu bang Virginia
State cấp cho Super Hair’s Beauty Academy Inc cho thấy thời hạn
EXPIRE là 12/31/2014, status ACTIVE. Nhưng có nhiều trường hợp State
cấp license hoạt động nhưng người chủ không còn
khả năng trả tiền mướn phố, hay không còn khả năng trả tiền nhân
viên vì không có nhiều học viên đóng tiền học phí thì trường học ấy
xem như ngưng hoạt động. Bà Thu Hạnh có thể cho chúng tôi biết
trong năm 2013, lợi tức của trường Super Hair’s Beauty Academy là bao
nhiêu, trong đó lương của người chủ là bao nhiêu ? Chúng tôi không
cần bà đưa ra hồ sơ thuế của bà với IRS, chỉ xin bà cho một con số
để chúng tôi thẩm định xem trường học của bà có phải là 1 cơ sở đang
ăn nên làm ra, có lợi tức ổn định hay không? Nếu trường học của bà
đang làm ăn có lời nhiều thì chắc bà Thu Hạnh đâu cần phải đến
BPSOS để nhờ làm giấy tờ để có thể thu hút thêm nhiều học sinh mới
qua việc xin chính phủ trợ cấp tiền học phí có thể lên đến $5000/năm
cho một học viên với lợi tức thấp được chính phủ tài trợ đi học
nghề."
Những điều ông hỏi, điều nào ông cũng biết rồi, biết rất rõ; ông
chỉ hỏi để bà Hạnh xác nhận tình trạng hụt hơi của một người chết
đuối giữa giòng nhờ ông cứu vớt. Đã không cứu, ông còn dìm cho bà
Hạnh chết đuối trong thác nước khó khăn. Ông lại tiền hậu bất nhất,
khi ông viết, " Chúng tôi không cần bà đưa ra hồ sơ thuế của bà với
IRS, chỉ xin bà cho một con số để chúng tôi thẩm định xem trường học
của bà có phải là 1 cơ sở đang ăn nên làm ra, có lợi tức ổn định
hay không?
Tiền hậu bất nhất, vì trong lá thư trước ông viết, "Qua hôm sau tôi
gọi cho người làm thuế để kiểm tra hồ sơ khai thuế cho những năm
trước của công ty thì biết ra là các giấy tờ khai thuế không có cơ
sở, và các con số không thể chứng minh được."

Ngay lần đó tôi đã bảo ông, hồ sơ thuế là bí mật cá nhân của mỗi
người; chỉ là một ông nghè, ông không có quyền kiểm tra hồ sơ khai
thuế của bà Hạnh, vì
ngay cả ông cò, ông cẩm cũng không có cái quyền đó."

Ông còn viết, "Tôi muốn biết trong việc làm giấy tờ chuyển đổi từ 1
công ty tư nhân làm chủ qua 1 corporation, tất cả tiền giấy tờ ai là
người trả tiền lệ phí giấy tờ ? Tôi chỉ thấy check của TS Thắng, chưa
thấy check của bà Thu Hạnh. Khi đặt security deposit với chủ phố để
mướn 1 địa điểm mới, ai là người ký check trả tiền security deposit
? TS Thắng hay bà Thu Hạnh? Sau khi hủy bỏ hợp đồng thuê mướn với chủ
phố, TS Thắng hay bà Thu Hạnh có được
hoàn lại tiền security deposit hay không ? Nếu không, thì ai là người chịu
thiệt hại vì sự thay đổi ý kiến vào giờ chót của bà Thu Hạnh này?"

Ông Nghè ơi, ông móc con tép vào lưỡi câu để làm mồi câu tôm; tôm
không dính câu, giờ này ông ngồi đó nhiếc móc bà Hạnh làm ông mất
con tép ư?

Trong một đoạn khác, ông viết, “Còn việc bà Thu Hạnh mượn tiền bạn
của bà 20000 USD, chỉ xin bà nhắc người bạn của bà viết giùm 1 tờ
giấy đăng trên internet là người bạn đó cho bà mượn 20000 USD từ ngày
nào, trả góp lại như thế nào, tiền lời bao nhiêu phần trăm một năm,
và cho đến nay thì bà Thu Hạnh đã trả góp lại đúng thời hạn hay
không?

Trong lá thư trước tôi hỏi ông "quyền gì mà ông bắt người làm thuế
cho bà Hạnh đưa hồ sơ thuế của bả cho ông coi?" Lần này tôi lại xin
hỏi "quyền gì mà ông bắt người bạn của bà Hạnh viết giấy, đăng lên
internet chuyện riêng tư của bả với bà Hạnh. Ông còn xòe lông, múa
như một con công, trong câu, "TS Thắng đã làm được nhiều việc cho
cộng đồng VN hơn 30 năm qua, và uy tín của TS Thắng không thể một
sớm một chiều bị hủy hoại bởi những lời vu khống, bôi nhọ mà không
có những bằng chứng xác đáng."

Chỉ trong một câu này, tôi xin hỏi lại ông nghè 2 câu,

"(1) ông có nhận 'phân' để làm việc không, hay ông móc tiền túi ra
để 'cứu người vượt biển'? Và
(2) ông có biết trong trường hợp của ông -trường hợp một nhà trí
thức dùng hiểu biết của mình để lừa gạt giấy tờ, thủ tục một thiếu phụ thật
thà, ít học- thì dù thiếu phụ đó –bà Hạnh- chưa thiệt thòi đồng
nào cả, ông vẫn có thể bị xử bồi thường bạc triệu không? Ông thử tìm
đọc về punitive damages mà xem.

Trong cuộc đời ký giả công nhân, tôi có viết mướn trong tờ SAIGON
NHỎ vài năm, do đó tôi biết khá rõ ngón võ đi kiện của ông nghè; tôi
biết việc ông đưa tờ báo này ra tòa vì một bài báo của anh Tú Gàn.
Tôi cũng sợ bị ông kiện lắm, nhưng thấy ông tán tận lương tâm, lừa
gạt một người đàn bà ít học hơn ông, tôi cũng liều đi vào vết xe đổ
của anh Tú Gàn. Mong ông "thằng nghé" bỏ qua cho cái thói ngông
cuồng của bọn người cầm bút.

Nguyễn đạt Thịnh 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.