Dẫn giải: Mới đây bà Hồ Quì, vợ của ông
Thông Luận Nguyễn Gia Kiểng (NGK) có la làng lên là bà ta bị nhà cầm quyền VC làm
khó dễ khi đi với một tổ chức từ thiện ở Pháp về VN làm chuyện từ thiện. Và nhà
cầm quyền đã hạch sách bà ta về những việc làm của ông NGK và nhóm Tập Hợp Dân
Chủ Đa Nguyên của ông này. Bà
ta đã phải bỏ tổ chức từ thiện mà bà ta cùng tham gia và đã trở về Pháp vì bị
VC hăm doạ “không bảo đảm tính mạng!”
Điều
này cho thấy chỉ có những tổ chức “nhân đạo giả, từ thiện vờ”
mới được nhà cầm quyền CSVN cho phép về VN làm từ thiện. Như tổ chức “Sưởi Ấm” gì đó của ông Trúc
Giang, bố của nhà truyền thông Trúc Hồ của đài truyền hình SBTN.
Còn
nhớ mấy năm trước đây, cô Tim Allen Rebaud của tổ chức “Căn Nhà May Mắn”
ra hải ngoại gây quỹ nói là để giúp đỡ các trẻ mồ côi tại Việt Nam nhưng lại
không chịu “đứng dưới lá cờ vàng ba sọc đỏ” đã gây xôn xao dư luận trong cộng
đồng hải ngoại.
Cũng
như trước đó linh mục Trịnh Tuấn Hoàng cũng đã gây xôn xao dư luận khi tổ chức
quyên góp tiền bạc của người Việt tỵ nạn tại miền Đông Hoa Kỳ nhưng lại không
chịu chào lá cờ vàng ba sọc đỏ.
Trước
đó, chương trình đại nhạc hội Vòng Tay Nhân Ái lại được Hội Trợ Giúp Phế Nhân
Việt Nam (VNAH) của Trần Văn Ca tổ chức tại San Jose đã gây nhiều tranh cãi
trong dư luận.
Chúng
tôi xin đăng tải lại bài thuyết trình của nhà văn Nguyễn Thiếu Nhẫn, chủ nhiệm,
chủ bút tuần báo Tiếng Dân (San Jose) về một số tổ chức từ thiện mà nhà văn
Nguyễn Thiếu Nhẫn gọi là “nhân đạo giả, từ thiện vờ” để đồng hương rộng đường
dư luận.
Như mọi
người đều biết Nhà Nước VC đã và đang cai trị dân bằng “CHÍNH SÁCH CON
TIN” - cũng giống như CÁC MẸ MÌN bắt cóc con nít bẽ tay, cắt bụng băng bó thuốc
đỏ để xin của bố thí của người qua đường.
Phàm
là người làm chính trị, là Nhà Cầm Quyền thì phải biết lo
chuyện Y, THỰC, TRÚ, HÀNH cho dân.
Y
có nghĩa là lo về thuốc men;
THỰC
là thức ăn;
TRÚ là chốn ở
của dân;
Và HÀNH
tức là lo chuyện giao thông, đi lại của người dân.
Trong
trường hợp thiên tai, dịch họa, Nhà Nước lo không xuể thì kêu
gọi nước bạn cứu trợ.
Nhà nước
Việt Cộng thì lại giao những việc mà đáng lẽ Nhà Nước phải
làm cho các tu sĩ các tôn giáo, những người làm việc thiện nguyện và bọn
tay sai… để rảnh tay gom góp tiền bạc để làm giàu. Những người cùi, những người
già, những trẻ mồ côi đã được những tổ chức từ thiện đưa ra để kêu gọi lòng từ
tâm của các Việt kiều.
Những
người có chút suy nghĩ đều có thể nhìn thấy “những
bàn tay phù thủy” đứng sau lưng “cô tiên Tim Rebaud” đã đạo diễn vở bi kịch khi
đưa hình ảnh tội nghiệp, đáng thương các “con nuôi của mẹ Tim” lên các sân khấu
“hoành tráng”, các nhà hàng sang trọng ở hải ngoại để “moi” lòng từ thiện của
các Việt kiều.
Những
người có chút suy nghĩ đều có thể nhìn thấy “những bàn tay phù thủy” đứng sau
lưng Trần Văn Ca và những tờ báo ủng hộ việc làm của Trần Văn Ca.
Đây
là một vấn đề rất là tế nhị. Chúng tôi xin đăng tải lại bài thuyết trình của
nhà văn Nguyễn Thiếu Nhẫn vào năm 2004, cách đây 10 năm, để đồng hương có cái
nhìn rõ hơn về NHỮNG TỔ CHỨC NHÂN ĐẠO GIẢ, TỪ THIỆN VỜ.
*
Kính
thưa các bậc trưởng thượng,
Kính
thưa quý đồng hương,
Trong
thời gian vừa qua, cộng đồng người Việt Quốc Gia tỵ nạn cộng sản tại Bắc
California xôn xao về chuyện luật sư Nguyễn Tâm, chủ nhiệm bán tuần báo Sàigòn
USA, công khai tố cáo ông Đỗ Vẫn Trọn, chủ nhân hệ thống truyền thông Viên
Thao, đại diện Hội Giúp Người Mù Bắc Cali, đã hoạt động tuyên vận, tuyên truyền
và kinh tài cho Việt Cộng với bằng chứng rõ ràng từ báo chí Việt Cộng, và chính
Đỗ Vẫn Trọn đã cho đăng tải lại các bài viết của báo chí VC ca tụng ông ta trên
hai tờ Thời Báo và Tin Việt News.
Để
quý đồng hương có cái nhìn toàn diện và rõ ràng về những tổ chức mang danh
nghĩa từ thiện để hoạt động tuyên vận và kinh tài giúp Việt Cộng kéo dài chế độ
thống trị tại Việt Nam, trước hết, chúng tôi xin lược qua một số tổ chức mà
chúng tôi ghi nhận được và sau đó, sẽ đề cập đến những thủ đoạn tuyên truyền
giao lưu văn hóa cũng như kinh tài của các tổ chức này.
I -
CÁC TỔ CHỨC NHÂN DANH TỪ THIỆN:
-Tổ
chức thứ nhất là Hội trợ giúp phế nhân Việt Nam,
gọi tắt là VNAH (Vietnam Assistance For the Handicap) được thành lập năm 1991
do Trần Văn Ca làm Chủ tịch. Vào ngày 25-11-1997, khi
ông Peterson, Đại sứ của Mỹ tại VN viếng thăm Little Sàigòn, Trần Văn Ca đã mở
tiệc khoản đãi nhân dịp đó kêu gọi cộng đồng Nam Cali ủng hộ cho tổ chức từ
thiện của ông ta, nhưng Trần Văn Ca đã hoàn toàn thất bại vì ông ta đã không
minh xác được là đối tượng nào ở bên Việt Nam được hưởng chương trình của ông
ta. Đã thế, nhiều tài liệu phân phát lúc đó cho thấy Trần Văn Ca được CSVN hỗ
trợ hết mình qua việc Thứ Trưởng Văn Hóa Thông Tin cho phép Đoàn Ca Múa Trung
Ương hợp với Đoàn Thanh Niên CS Hồ Chí Minh yểm trợ văn nghệ cho tổ chức của
ông Ca nhân ngày thế giới chống bệnh AIDS cũng như giấy ban khen của Đại sứ VC
Lê Văn Bằng tuyên dương Trần Văn Ca là người hoạt động rất tích cực. Cách đó
một năm (13-3-1996), Trần Văn Ca cùng với Hội Thiện Nguyện Y tế Giáo dục
(Health and Education Volunteers) của Thượng Nghị Sĩ Patrick Leahy, tổ chức một
buổi tiếp tân tại trụ sở Thượng viện, để gây quỹ cho chương trình giúp đỡ tay
chân giả do Hội VNAH thực hiện từ năm 1991 tại Việt Nam.
-Tổ
chức thứ hai là Tổ Chức Đông Tây Hội Ngộ
(East Meets West Organization) do Lệ
Lý Hayslip là sáng lập viên
và là Chủ tịch của tổ chức này.
Lệ
Lý Hayslip là một nhân vật rất đặc biệt. Theo quyển tự truyện “When Heaven
and Earth Changes Places” (tạm dịch Khi Trời Đất Đổi Chỗ) thì y thị vốn
là giao liên VC, bị VC kết án tử hình. Hai anh du kích được lệnh dẫn Phùng thị
Lệ Lý ra bìa rừng xử tử. Thay vì xử tử bằng súng trường bá đỏ thì hai anh này
lại xử bằng súng nước và tha cho y thị. Thoát chết, y thị vào Sàigòn ở đợ, bị
ông chủ nhà “dếnh” cho một bụng bầu, bị bà chủ đuổi, phải đi bán bar để nuôi
con. Sau đó, được một người Mỹ già đáng tuổi cha lấy làm vợ và đem về Mỹ. Khi
đến Mỹ bị người hàng xóm chửi là “whore” cũng không biết. Sau khi ông chồng già
chết thì lấy người chồng khác mà y thị mang họ Hayslip. Được bọn phản chiến Mỹ
lăng-xê, viết quyển tự truyện “Khi Trời Đất Đổi Chỗ” kể lại chuyện đời mình,
được đưa vào dạy ở các trường học và được đạo diễn phản chiến Oliver Stone quay
thành phim “Trời và Đất”. Y thị đã được bọn phản chiến Mỹ đưa đi nói chuyện
khắp nơi. Người Mỹ vốn thích những gì có thật, đọc sách, xem phim lại được thấy
tác giả bằng xương, bằng thịt, nhân vật chính trong truyện, nhỏ lệ nghẹn ngào
kể lại cuộc đời trôi nổi của mình, thân phận của người phụ nữ trong chiến
tranh, hết bị VC đến Quốc Gia và cả lính Mỹ hãm hiếp, lại bị đánh đập dã man
thì chỉ có gỗ đá mới không động lòng trắc ẩn!
Người
Mỹ lại càng thấy có tội hơn khi y thị đưa ra hình chụp cảnh nghèo nàn, trẻ em
khuyết tật… rồi kêu gọi mọi người hãy quên hận thù, bắt tay xây dựng ngày mai.
Chả thế mà một cựu quân nhân Mỹ viết trên tờ New York Time bảo rằng sau khi đọc
xong sách của Lê Lý Hayslip, ông hối hận vì đã tham chiến, nay nguyện đem hết sức
ra để tái thiết Việt Nam. Thế là tiền bạc đổ vào tổ chức “Đông Tây Hội Ngộ” như
nước, mỗi tháng thu trên 2 triệu đô-la!
Thế
nhưng, những mạnh thường quân của tổ chức từ thiện này đã giật mình tỉnh giấc
khi bài viết “Goodbye Vietnam” của ông Ed Oshiro, một người Mỹ gốc
Nhật, đăng trên tạp chí của Hiệp Hội Y Khoa thuộc Hạt King (King county Medical
Society) tại Seattle tháng 11 năm 1996, tố cáo VC tham nhũng, tống tiền mà nạn
nhân là ông, một người làm việc thiện nguyện tại đó. Ed Oshiro nguyên là phụ tá
giám đốc chương trình Giáo dục Y tế của Group Health Corporatives đã tình
nguyện qua Việt Nam làm quản lý cho một bệnh xá , một cô nhị viện với 125 trẻ
em do tổ chức “Đông Tây Hội Ngộ” bảo trợ và 4 làng nhỏ vùng ngoại ô thị xã Đà
Nẵng. Bài viết“Vĩnh biệt Việt Nam” đã
có ảnh hưởng rất lớn đối với tổ chức “Đông Tây Hội Ngộ” của Lệ Lý Hayslip.
Người ta tự hỏi hơn 2 triệu đô-la mỗi tháng thu vào chẳng lẽ chỉ bảo trợ cho
một bệnh xá và một cô nhi viện với 125 em bé mồ côi mà Ed Oshiro đã gọi là
“những kẻ nghèo nhất trong đám nghèo”? Sau đó Lê Lý Hayslip không còn giữ chức
giám đốc của tổ chức “Đông Tây Hội Ngộ” mà chuyển qua công tác đi nói chuyện
tại các nhà thờ Tin Lành và mỗi thứ Tư đến họp ở University Club tại đại học
UCI để tiếp tục công tác tuyên truyền cho VC.
-Tổ chức
thiện nguyện thứ ba là “Kim Foundation” do Phan
Thị Kim Phúc sáng lập năm 1991. Kim Phúc là cô bé
bị phỏng vì bom Napalm năm 1972 tại Trảng Bàng, Tây Ninh. Tấm ảnh đem lại vinh
quang cho phóng viên nhiếp ảnh Nick Út cũng có tác hại không kém bức ảnh Eddie
Adams chụp cảnh Tướng Nguyễn Ngọc Loan chỉa súng bắn vào đầu tên đặc công VC
Nguyễn Văn Lớp. Tấm hình của cô không những chỉ là một vũ khí hiệu quả trong
thời chiến mà ngày nay, trong thời bình, tấm ảnh này lại có nhiệm vụ mời Mỹ trở
lại Việt Nam. Kim Phúc được VC cho qua Cuba du học, phản chiến Mỹ đã lợi dụng
cô như là một lá bài tuyên truyền đắc lực nhất cho vấn đề bang giao và quyên
góp tiền bạc. Vào ngày lễ Cựu Chiến Binh Hoa Kỳ năm 1996, Kim Phúc được phản
chiến Mỹ đưa đến bức tường tưởng nhớ 58 ngàn chiến binh Hoa Kỳ tử thương trong
cuộc chiến Việt Nam, để bày tỏ sự “tha thứ”, đồng thời họ cũng đưa một mục sư
da đen đóng vai người lính bỏ bom làm cho cô ta bị thương. Cả hai ôm nhau diễn
trò người nhận tội, kẻ tha thứ. Thực tế, người mục sư đóng vai phi công bỏ bom
ở Tây Ninh chỉ là chuyện bịa đặt. láo khoét. Cựu Trung Tá hồi hưu Ronald N.
Timberlake, nguyên phi công thuộc Sư đoàn I Không Kỵ ở căn cứ BearCat Biên Hòa
đã viết trên tạp chí có tên Vietnam số ra tháng 4 năm 2000 như sau: “Câu chuyện
láo khoét này được dựng lên vì nó mô tả được sự gớm ghiếc của chiến tranh,
Trảng Bàng là trận chiến giữa người Việt Nam với người Việt Nam. QLVNCH đang
chiến đấu chống lại cuộc xâm lăng của miền Bắc Việt Nam. Liệu cô Kim Phúc có
biết được người phi công giội bom làm cô bị thương chính là người cùng xứ sở
với cô chứ không phải người Mỹ?”
Sự
phổ biến câu chuyện láo khoét này được xem như một chiến lược đắc lực mà phản
chiến Mỹ áp dụng để tuyên truyền. Kim Phúc được bầu làm “Đại sứ thiện chí” của
UNESCO và đã sáng lập ra tổ chức trong nước Mỹ lấy tên là “Kim Foundation” để
quyên tiền dưới tên cô. Chúng ta nên đặt câu hỏi trước khi gửi đi tấm chi phiếu
đóng góp vào lời kêu gọi về sự tha thứ này. Sự xuất hiện của Kim Phúc tại bức
tường tưởng nhớ phải chăng được dùng như một thủ đoạn để làm tiền. Vậy thì
những đồng đô-la quyên được sẽ về tay ai?
Trên
đây là 3 tổ chức thiện nguyện núp dưới chiêu bài nhân đạo có tầm vóc quốc tế
được CSVN và phản chiến Mỹ yểm trợ hết mình. Số tiền khổng lồ mà chúng thu vào liệu
có giúp được cho những người nghèo khổ, những nạn nhân chiến tranh như lời Lệ
Lý Hayslip, Kim Phúc nói hay không?
-Tổ
chức thứ tư là tổ chức VNHelp
do Đỗ Anh Thư (**) làm Chủ tịch với các thành viên Quinn Trần, Yên-Thao Nguyen, Mai
Thieu Nguyen, Tai Nguyen, Trần Đệ, Nguyễn Hữu Liêm.
Ngoài
ra tại San Jose còn có một số tổ chức thiện nguyện khác như ICAN, HOPE, CoVN, tổ chức cứu giúp bệnh nhân ung thư
nghèo và trẻ mồ côi, v.v…
-Gần
đây, tại Bắc California người ta lại thấy xuất hiện Trung Tâm Nhận Đạo Quê Hương.
Theo bài viết tố cáo của một tuần báo tại San Jose, thì, Trung Tâm Nhân Đạo Quê
Hương được thành lập ngày 10-12-2001, do Huỳnh
Tiểu Hương tức Huỳnh Thị Mận, con nuôi của
Nguyễn Thị Bình, Phó Chủ tịch Nhà nước VC làm Giám đốc.
- Tổ
chức nhân danh Từ Thiện đang gây xôn xao dư luận tại Bắc California là Hội Giúp Người Mù Nghèo Bắc
California do Đỗ Vẫn Trọn, Giám đốc hệ thống
truyền thông Viên Thao, đại diện.
II - HOẠT ĐỘNG TUYÊN VẬN VÀ KINH TÀI:
-Trong
các tổ chức thiện nguyện vừa kể, tổ chức Đông Tây Hội Ngộ của Lệ Lý Hayslip là
một tổ chức rất có tầm vóc và gây tác hại rất nặng nề cho cộng đồng người Việt
Quốc Gia tỵ nạn cộng sản tại hải ngoại vì quyển tự truyện “Khi Trời Đất Đổi
Chỗ” của y thị đã được đưa vào các trường học làm sách giáo khoa, có mặt tại
các thư viện ở khắp 50 tiểu bang của nước Mỹ.. Quyển truyện này cũng đã được
đạo diễn phản chiến Oliver Stone quay thành phim “Trời và Đất”. Y thị lại được
phản chiến Mỹ đưa đi tham dự những buổi hội thảo của Hiệp Hội Quốc Gia Giáo Dục
Và Thăng Tiến cho người Mỹ gốc Việt, Miên, Lào (National Association for the
Education and Advancement of Cambodian, Laotian, and Vietnamese Americans viết
tắt NAFEA) được tổ chức hàng năm quy tụ những nhân vật lãnh đạo tất cả các
ngành có liên quan đến người tỵ nạn Đông Dương như: văn hóa, giáo dục, hướng
nghiệp, cảnh sát, thiếu nhi phạm pháp, phụ huynh và học đuờng, trung tâm tiếp
nhận người tỵ nạn, vấn đề song ngữ v.v…
Như
trên đã đề cập, bài viết “Vĩnh biệt Việt Nam” của ông Ed Oshiro đã có ảnh hưởng
bất lợi rất lớn đối với tổ chức Đông Tây Hội Ngộ. Những nhà mạnh thường quân
bắt đầu nghi ngờ việc làm của Hội này.
-Công
tác tuyên truyền giao lưu văn hóa rõ nét nhất qua việc làm của tổ chức VNHelp
với việc tổ chức này đã hàng năm tổ chức Đại nhạc hội “Mùa Thu Cho Em” với các
ca sĩ từ Việt Nam qua bị đồng hương Bắc California biểu tình phản đối.
Trong
bài “Mặt Nạ Từ Thiện” đăng trên tuần báo Tiếng Dân vào năm 2002 và mới đây tuần
báo Tiếng Dân đã đăng lại bài viết này trong số 133 phát hành ngày 25-12-2004,
bà Nhàn S.F. đã đặt vấn đề như sau:
“…Tổ
chức VNHelp, qua bài viết trên San Jose Mercury News được dịch và đăng lại trên
tuần báo Việt Mercury số 194 ngày 11-10-2002 với tựa đề “Làm từ thiện bất chấp
trở ngại” do John Boudreau viết qua lời kể của các nhân vật trong
VNHelp khiến người ta tự hỏi: Họ có thật sự yêu thương người nghèo khổ? Và họ
bỏ nước ra đi có phải vì Việt Nam không có tự do vì bị CS đàn áp hay không?
Câu
hỏi đặt ra là lý do nào mà VNHelp
có thể hoạt động dễ dàng từ 11 năm qua và ngày
nay lại được Vũ Văn Dũng thuộc
Tổng Lãnh sự quán CSVN ở San Francisco khen là “đã
kiên trì và hiệu quả, đúng là một tổ chức hoàn toàn nhân đạo?”
Những
người hoạt động trong VNHelp đã không nêu lên chi tiết nào về những khó
khăn đã dành cho họ từ phía CS mà chỉ nói rằng: “Họ đã phải luồn lách giữa một bên
là chính phủ CS ở quê nhà và một bên là những láng giềng người Việt của họ ở
Hoa Kỳ, cả hai đều ngờ vực những hoạt động của họ.”
Phải
nói ngay là Cộng đồng người
Việt ở Bắc California chưa bao giờ lên tiếng chống đối việc làm từ thiện của
VNHelp mặc dù nhiều người biết rất rõ những việc làm của họ ở Việt Nam, nhất là những ai ở Oakland thì không lạ gì về
những người này. Ngay như tổ chức từ thiện SAP-VN chỉ mới về Việt Nam để kiểm
điểm lại những công tác giải phẫu cho các em tật nguyền mồ côi cha mẹ để
báo cáo về các mạnh thường quân bên Mỹ, thế mà anh Nguyễn Công Bằng, Chủ tịch Hội
đã bị công an bắt giữ 53 ngày điều tra và chỉ thả ra sau khi khuyến cáo hội
SAP-VN chỉ nên dồn lại một dự án như cấp học bổng cho học sinh nghèo, yểm trợ
cho các hội từ thiện bên nhà thì phải dẹp bỏ.
Trong
khi đó thì VNHelp cho biết
đã phân phát hơn 500.000 đô-la cho các hội từ thiện ở Việt Nam qua dịch vụ
chuyển tiền ngân hàng mỗi lần 10.000 đô-la. Tại sao lại có sự dễ dãi cho VNHelp
quá vậy? Ngay từ lúc đầu VNHelp cho biết đã chuyển tiền bằng cách giấu trong
những cái bọc cột sát người để mang vào VN. Đem tiền về VN theo cách đó thì chỉ
những người làm “dịch vụ chuyển tiền” mới “có gan” qua mặt hải quan VC mà thôi.
Cũng theo bài báo trên, doanh nhân Quinn Trần, người có chân trong Hội đồng
Quản trị của tổ chức VNHelp đã thố lộ rằng: “Chúng tôi phải ngoại giao khéo
léo.”
Bà Nhàn
S.F. viết tiếp:
“À,
thì ra thế, nhờ ngoại giao khéo léo mà VNHelp mới đứng vững vàng cho đến
ngày nay, nhất là Quinn Trần này lại là một người làm kinh doanh thì cửa nào
lại không qua được dễ dàng. Phải chăng
nhờ “luồn lách” và “ngoại giao khéo léo” mà VNHelp bắt buộc tổ chức 2 buổi văn
nghệ tại San Jose, Bắc Cali có ca sĩ VN qua trình diễn dưới danh nghĩa từ
thiện? Những người trong tổ chức VNHelp cứ vỗ ngực: “Tôi chỉ làm việc từ thiện
chứ không làm chính trị. Kể từ hôm tổ chức 2 buổi ca nhạc gây quỹ mời các ca sĩ
từ VN qua là VNHelp đã dấn thân vào con đường chính trị rồi đấy. Biết cộng đồng
đang chống việc giao lưu văn hóa của VC mà vẫn tổ chức mời ca sĩ VN qua, rõ
ràng là hành động tiếp tay cho VC gây rối loạn trong cộng đồng.”
Mặt
nạ từ thiện của tổ chức VNHelp đã rơi qua bài báo của ký giả Cecilia Kang đăng trên mục “Địa phương” của tờ báo
thiên cộng San Jose Mercury ngày Chủ Nhật 9-11-2003, tôn phong “doanh nhân”
Quinn Trần là người đại diện cho 145.000 người Việt Quốc Gia tỵ nạn cộng sản
tại Bắc Cali, là phát ngôn viên của cộng đồng.
Mặt
nạ từ thiện của tổ chức này đã rơi khi luật sư Nguyễn Hữu Liêm, Quinn Trần, Ái
Vân,… bị luật sư Nguyễn Tâm tố cáo là đã có những hành động tiếp tay với VC. Và
nhất là chuyện Quinn Trần và Trần Đệ, chủ nhiệm tuần báo Việt Mercury tổ chức
đón rước Phó Thủ Tướng VC Vũ Khoan. Mấy tháng trước đây, Quinn Trần và Nguyễn
Hữu Liêm đã tìm cách xâm nhập vào cơ quan công quyền tại thành phố San Jose
nhưng đã bị Ban Đại diện Cộng đồng Việt Nam Bắc California vạch mặt, chỉ tên.
Do đó, chúng tôi tin rằng quý đồng hương, qua buổi hội thảo hôm nay, đã thấy rõ
bộ mặt thật của tổ chức VNHelp: những người này chỉ là tay sai của VC! Tổ chức
này đã mang mặt nạn từ thiện để tuyên truyền giao lưu văn hóa và kinh tài cho
VC!
- Xin không đề cập đến tổ chức Trung Tâm
Nhân Đạo Quê Hương của cán bộ VC Huỳnh Tiểu Hương vì chuyện này đã quá rõ ràng.
- Tổ chức núp dưới chiêu bài từ thiện để
hoạt động tuyên tuyền giao lưu văn hóa và kinh tài cho VC là Hội Giúp Người Mù
Nghèo Bắc Cali do Đỗ Vẫn Trọn, chủ nhân hệ thống truyền thông Viên Thao, đại
diện.
Với
những việc làm như:
-Dưới
danh nghĩa Việt kiều yêu nước Việt Nam xã nghĩa, ĐVT đã ăn mừng ngày Quốc Khánh
VC;
-ĐVT
đã cam kết với tỉnh ủy Gia Lai sẽ vận động kiều bào đóng góp 1,1 triệu đôla để
tài trợ toàn bộ chiến dịch giải phóng mù lòa cho người nghèo đục thủy
tinh thể tỉnh Gia Lai.
-Số
tiền của ĐVT đóng góp đã được VC dùng làm nghĩa vụ quốc tế với các nước
Kampuchia, Lào;
-ĐVT
đã cam kết làm chiếc cầu nối giữa bà con Việt kiều với đồng bào nghèo bất hạnh
ở trong nước;
chắc
quý vị đã thấy rõ ĐVT là ai. Và những hoạt động của ĐVT có ảnh hưởng gì đến
cộng đồng.
Đây
là một hành động thách đố cộng đồng người Việt Quốc Gia tỵ nạn cộng sản tại hải
ngoại, nói chung, cộng đồng người Việt Quốc Gia tỵ nạn cộng sản Bắc Cali, nói
riêng.
*
Kính
thưa quý vị,
Nhà
văn Nguyễn Việt Nữ, trong một bài viết có kể một chuyện xảy ra cách đây 10 năm,
năm 1994, tại trường Đại học UC Davis, thuộc miền Bắc California. Một nhóm giáo
sư người Mỹ đã đón cán bộ CSVN tới trường để trình bày tình trạng nghèo đói của
Việt Nam để khuyến khích sinh viên VN khi học thành tài trở về phục vụ đất
nước. Tưởng cần nhấn mạnh rằng, cũng như bao nhiêu tấm lòng nhân đạo khác, nhóm
giáo sư Mỹ nầy trong thời chiến vốn chống Cộng nhưng chỉ vì tình người nên khi
thấy người Việt Nam quá nghèo đói sau chiến tranh, họ cố giúp VN phát triển
Canh Nông và Thực Phẩm; đem chương trình Dinh Dưỡng vào trong nước để giúp trẻ
em VN khỏi bệnh Suy Dinh Dưỡng có hại lâu dài cho tương lai dân tộc.
Khi ấy, vì không có kinh nghiệm Cộng sản,
nên nhóm sinh viên trẻ Việt Mỹ nghe rất hợp tình hợp lý; nhưng một số các nhân
vật thuộc các Hội Đoàn Người Việt Quốc Gia tỵ nạn cộng sản có mặt trong phòng
họp lúc ấy đã lên tiếng hỏi nhóm giáo sư người Mỹ rằng: “Nếu đói nghèo do thiên tai bão lụt
gây ra thì cứu trợ nhân đạo như đem gạo, thực phẩm vào sẽ cứu được nạn đói nhất
thời, lòng nhân đạo trong trường hợp này rất đáng khuyến khích.
Nhưng
trường hợp VN, sự đói nghèo là trường kỳ do đảng CSVN làm ra, do
chính sách cướp đất tập trung vào tay Đảng như thời Cải Cách Ruộng Đất do Hồ
Chí Minh chủ động, khiến nông dân không có đất để trồng lúa, thì việc viện trợ
lúa gạo vào trong nước không giải quyết dứt khoát được cảnh đói nghèo cho dân
Việt.”
Xin
hình dung một thực trạng như vầy:
Đa
số người dân miền Nam trước tháng Tư năm 1975 đều được no ấm, bỗng dưng có kẻ
đói từ miền Bắc vào cướp hết của cải, ruộng vườn làm cho chúng tôi nghèo đói;
rồi hai năm sau dù cho chúng có trả lại phần nào của cải, ruộng vườn, nhưng
chúng cứ tiếp tục bóp cổ làm cho thức ăn không xuống được bao tử nên chúng tôi
bị đói. Giáo sư là người nhân đạo muốn cứu đói và đang có thức ăn trong tay.
Giải pháp nào cho hữu hiệu đây? Chọc thủng bụng tôi để nhét thức ăn vào bao tử?
Hay dùng uy thế sẵn có của giáo sư bắt buộc kẻ cướp phải buông cái bàn tay bóp
cổ chúng tôi để thực phẩm nhân đạo của giáo sư cho được đưa vào miệng rồi vào
bao tử một cách tự nhiên không đổ máu như giải pháp chọc thủng bao tử từ lúc
đầu.
Chúng
tôi khâm phục tấm lòng nhân đạo của giáo sư, nhưng xin quý vị suy nghĩ kỹ lại;
quý vị đang nhân đạo với ai? Với kẻ cướp đang cầm dao cứa cổ Chận Đường Lương
Thực làm nạn nhân bị đói? Hay là nhân đạo với Chính Người Bị Đói? Khi nào bàn tay kẻ cướp còn Bóp Cổ
Dân Chủ, còn Kềm Kẹp Tự Do, mà lại đưa lương thực vào tay chúng vô điều kiện,
thì chính là quý vị đã cung cấp lương thực cho kẻ cướp rồi vậy. Do đó, lòng
nhân đạo của quý vị lại vô tình đã khuyến khích kẻ cướp tiếp tục bóp cổ nạn
nhân. Quý vị đã thương bọn cướp mà hại người bị cướp. Vậy chỉ có cách giúp chặt
bỏ bàn tay kẻ cướp thì lòng Nhân Đạo Cứu Đói của quý vị mới đặt đúng chỗ, mới
thật sự cứu thoát nạn nhân một cách vĩnh viễn.
Nhà
thơ Nguyễn Chí Thiện, sau 27 năm tù trong nhà tù CS, đến Hoa Kỳ ngày 1 tháng 11
năm 1995, được Hội báo Chí Việt Nam tại vùng Hoa Thịnh Đốn tổ chức chào mừng
trọng thể.
Do
những điều mắt thấy tai nghe từ trong nước, và vì tham nhũng là quốc nạn, nên
nhà thơ Nguyễn Chỉ Thiện quả quyết rằng việc cứu trợ nhân đạo từ hải ngoại chỉ
làm hại cho người nghèo hơn là làm lợi. Và nhà thơ đã kêu gọi những tấm lòng
vàng nên nghĩ lại. Theo nhà thơ Nguyễn Chí Thiện thì “Cộng sản lợi dụng cứu
trợ để tuyên truyền bịp bợm. Họ nói: Những Việt kiều yêu nước theo tiếng gọi
của Đảng đã đem tài trí, của cải về đóng góp xây dựng đất nước! (Do đó) nhiều
người dân đau buồn hoang mang, vì họ coi lực lượng hải ngoại là nguồn yểm trợ
cho cuộc đấu tranh đầy gian khổ và nguy hiểm của họ chống cộng sản.”
Như
vậy cứu trợ nhân đạo từ hải ngoại là chiến thuật một mũi tên bắn được hai con
chim của CSVN gian manh: của
viện trợ giúp đảng viên béo mập và lên tinh thần xây dựng đảng; đồng thời lại
làm suy sụp lòng tin của những người đấu tranh tiêu diệt đảng.
Người
lên tiếng đả kích và kết tội nhà thơ Nguyễn Chí Thiện là “cấm vận từ thiện” là
nhà văn Nhật Tiến. Đến nay, mười năm sau, mọi người đã rõ nhà văn Nhật Tiến là
kẻ hôn đít bạo quyền VC, về nước xin xỏ in sách phát hành trong nước, ra hải ngoại
tiếp tay với tên Việt gian Nguyễn Bá Chung và Trung tâm William Joiner viết tờ
căn cước đỏ cho 3 triệu người Việt Quốc Gia tỵ nạn cộng sản.
Kính
thưa quý vị,
Ai
trong chúng ta cũng thấy rằng chỉ khi nào chủ nghĩa CS bị giải thể thì VN mới
có tự do, dân chủ, nhân quyền, tự do tôn giáo, tự do thông tin báo chí
v.v… Khi nào còn chủ nghĩa CS cai trị thì dứt khoát không có kinh tế hay từ
thiện gì có thể đem lại no ấm cho dân tộc được.
Nay,
có những “Việt kiều yêu nước” ở hải ngoại, tiếp tay kẻ cướp là đảng CSVN, núp
dưới chiêu bài nhân đạo giả, từ thiện vờ để tổ chức ca nhạc giao lưu văn hóa,
để quyên góp tiền bạc đồng bào tại hải ngoại để tiếp tay bạo quyền trong nước
tiếp tục Bóp Cổ Dân Chủ, Kềm
Kẹp Tự Do và dùng những những
đồng tiền quyên góp của đồng bào hải ngoại để “làm nghĩa vụ quốc tế” với các
nước cộng sản anh em như Kampuchia, Lào, thì, chúng ta phải đối phó ra sao?
Sự
đóng góp ý kiến của quý vị trong buổi hội thảo này rất cần thiết và hữu ích để
Ban tổ chức có thể đúc kết và tìm ra những biện pháp đối phó hữu hiệu với những
việc làm thách thức cộng đồng của bọn tay sai nằm vùng tại hải ngoại.
Xin cám ơn quý vị đã lắng nghe.
Kính chào quý vị.
NGUYỄN THIẾU NHẪN
San Jose 31-12-2004
(*) Tài liệu tham khảo gồm các tài
liệu và bài viết của các tác giả Nguyễn Việt Nữ, Nhàn S.F.
(*) Kỹ sư Đỗ Anh Thư, Giám đốc
VNHELP có trụ sở tại San Jose, đã được VC chọn trong danh sách “Vinh Danh Việt
Kiều Yêu Nước năm 2006” cùng với tên tay sai VC Vũ Đức Vượng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.