Đây là một bài viết bênh Điếu Cày nhưng tác giả lại thò ra cái đuôi chuột là nói "bộ đội Cụ Hồ". Chỉ có bọn cs gộc mới dùng cụm từ "bộ đội cụ hồ" bộ đội cụ hồ là bọn cướp, vô học, tàn ác mà người này dùng trân trọng như vậy thì biết tỏng gã Phạm Văn Tiền này lại là một tên giặc đỏ nốt. Người dân trong nước đấu tranh vì quyền lợi của họ, trách nhiệm của họ, nghĩa vụ của họ, mắc mớ gì đến nhau...
Ủng hộ người đấu tranh không có nghĩa là thổi ống đu đủ, đưa nhau lên mây xanh. Vừa có chuyện Đặng Chí Hùng từ chối đăng bài trên Dân Làm Báo (mặc dù DLB có vẻ là lực lượng ủng hộ ĐCH mạnh nhất) hay như Trần Khải Thanh Thủy sau khi được Việt Tân can thiệp với chính phủ Hoa Kỳ cho qua Mỹ định cư (giống hệt Điếu Cày), sau đó Thủy quay lại chửi thẳng mặt Việt Tân thì mấy bác lại biết tay Điếu Cày nhé...
BBT
Đồng bào Việt Nam tại hải ngoại vừa hân hoan chào đón một tù nhân bất
khuất, bị Cộng Sản trục xuất ra khỏi nước sau hơn 6 năm bị giam cầm tra tấn
trong nhiều nhà tù khác nhau từ Nam ra Bắc. Anh ra đi không người thân đưa
tiễn, quần áo cũ mèm với đôi dép lẹp xẹp không một đồng xu dính túi, không biết
tương lai…
Trên thế giới văn minh hiện nay chưa bao giờ có một chính quyền nào đối
xử tàn tệ với người dân mình, dù là tù nhân chống đối bị trục xuất, như chế độ
cộng sản hiện hành. Họ thể hiện một chính sách thâm độc, trả thù một cách rừng
rú, vô nhân đạo, kém văn minh, khiến cả thế giới bàng hoàng kinh tởm. Đáng buồn
thay cho đất nước Việt Nam với 4 ngàn năm văn hiến!
Niềm vui chưa được bao lâu thì những kẻ luôn chống cộng bằng mồm, những
thành phần chống cộng cực đoan trong cộng đồng Người Việt tại hải ngoại, thay
vì mở rộng vòng tay chào đón người anh hùng chống cộng để an ủi giúp đỡ, thì
lại tìm mọi cách mọi phương tiện để cố tình hạ nhục giết chết tên tuổi Điếu
Cày.
Không có chuyện,họ bịa đặt cho có chuyện vô tình theo sách lược của bọn
cộng sản trong nước. Báo chí VC đã hạ nhục Điếu Cày qua bài viết bồi bút VC Chế
Trung Hiếu “Xác thúi Điếu Cày được chở đi Mỹ…” Một thiểu số người nầy đã
vô tình trở thành là một bầy kên kên diều quạ tiếp tục rỉa xác Điếu Cày. Chúng
ta đứng về phía nào để bảo vệ chính nghĩa trong cuộc đấu tranh nầy? Đừng làm
nản lòng những chiến sĩ yêu nước vừa mới đến đất nước Tự Do và những nhà đấu
tranh còn đang tù tội tại quê nhà. Họ rất cần sự tiếp tay về mặt tinh thần lẫn
vật chất của chúng ta.
Là
một người bộ đội cụ Hồ có công trong chế độ cộng sản, vì bất mãn với nền thông tin bưng bít,
bóp chết quyền Tự Do người dân trong nước, đồng thời bán hết biển đảo cho giặc
Tàu phương Bắc, anh và những người cùng chí hướng đã sáng lập ra Câu Lạc Bộ nhà
báo Tự Do để tranh đấu cho quyền sống thiêng liêng nhất của người dân Việt Nam
nước trước nạn Hán hóa. Bọn bạo quyền Cộng Sản run sợ và phải tìm cách bắt anh
cùng nhiều người khác với mức án 14 năm tù. Đã bao lần chúng ép buộc Anh để ký
giấy nhận tội là chúng thả Anh ngay nhưng Anh thẳng thừng từ chối: “Tôi không
có tội gì hết, tội của tôi là tội yêu nước, mà yêu nước là có tội hay sao?”
Từ giáo sư Đoàn Viết Hoạt, ngục sĩ
Nguyễn Chí Thiện, bà luật sư Bùi Kim Thành, nhà văn Trần Khải Thanh Thủy, gần
đây nhất là Luật sư Cù Huy Hà Vũ và nay là nhà đấu tranh Điếu Cày Nguyễn Văn
Hải… Bọn Cộng Sản nghĩ rằng đã thành công khi tống xuất những người nầy là vì
lý do nhân đạo, nhưng lại là cách dẹp được mầm móng chống đối chế độ, là cái
gai trong mắt cần phải lấy ra. Họ đã đúng khi dập tắt được tiếng nói
đối kháng của một vài cá nhân trước đây vì những thành phần bất chánh
chuyên đánh phá tại hải ngoại nầy.
Mong rằng Điếu Cày với trình độ và bề
dày đấu tranh chắc là Anh sẽ tiếp tục sứ mạng mình làm còn dang dỡ không ngừng
nghỉ dù ở bất cứ môi trường sống nào. Quá khứ đã minh chứng được điều nầy về
thành tích đấu tranh kiên cường của Anh qua những năm tháng tù đày. Chúng ta,
những Người Việt Quốc Gia hãy mở rộng vòng tay đón Anh đừng để mất thêm một cơ
hội.
Những thành phần xấu mồm xấu miệng dù vô
tình hay cố ý đã tạo cơ hội cho những tên Việt gian luôn núp bóng chính nghĩa
để làm điều phi nghĩa. Vừa mới xuống phi cơ nơi xứ lạ quê người lòng vui mừng
khi được đồng hương, hội đoàn, các cơ quan truyền thông báo chí hoan hỹ đón
tiếp, ai đó đưa vội lá cờ Việt Nam Cộng Hòa cho Anh nhưng Anh có cầm hay không
cầm, điều nầy chẳng có gì quan trọng vì Anh không phải là Người Việt Quốc Gia
như chúng ta. Chúng ta đang sống trong một đất nước có đầy đủ mọi thứ tự do và
vì vậy đừng bao giờ áp đặt vu khống những người khác không làm theo ý mình. Đây
không phải là cái cớ để chụp mũ Anh là tay sai cộng sản, là cộng sản gài ra để
phân hóa cộng đồng…
Những kẻ chống cộng theo cảm tính đụng
ai nấy chưởi, họ không còn biết phân biệt và đủ kiến thức để nhận định đúng
sai. Điếu Cày là người quân nhân được đào tạo dưới bạo quyền cộng sản, nhưng
anh đã ý thức được tai họa của chế độ phi dân tộc. Do đó, việc anh can đảm đứng
lên tố cáo sự tàn ác của chế độ đó, không khuất phục trước bạo quyền; đồng thời
kêu gọi biểu tình công khai phản đối sự ươn hèn khiếp nhược của nhà cầm quyền
cộng sản Việt Nam trước hiểm họa bá quyền của giặc Tàu phương Bắc… Thử hỏi trên
đời nầy mấy ai được như Anh!
Thay vì mở rộng vòng tay đón tiếp Điếu Cày với tư cách tỵ nạn chính trị
như chúng ta, được nhân dân và chính phủ Hoa Kỳ đón tiếp. Vì vậy, những tổ chức
hay cá nhân nào tiếp đón giúp đỡ Anh lúc ban đầu đều đáng được khuyến khích, cớ
sao lại hè nhau đánh hội đồng chụp mũ Việt gian cho họ. Lòng nhân đạo ở đâu khi
bày trò dơ bẩn về vụ lá cờ. Hãy nghe Anh minh định lập trường sau đây
trong cuộc hội luận do đài truyền hình SBTN Nam Cali vừa tổ chưc để biết đâu là
sự thật của mọi vấn đề:
"Đây là một chủ
đề nhạy cảm, nhiều người muốn biết quan điểm của tôi. Việc tôi không nhận lá cờ
thì sự thật đã rõ, nhiều người đã thấy khi xem clip.
Trước tiên chúng ta phải thấy rằng lá cờ chỉ là biểu tượng. Chúng ta đấu tranh là vì mục tiêu tự do, dân chủ cho đất nước, không phải vì biểu tượng một lá cờ. Bởi vì biểu tượng thì có thể thay đổi, nhưng mục tiêu đấu tranh thì không bao giờ thay đổi. Lá cờ vàng 3 sọc đỏ đã có từ thời nhà Nguyễn, là cờ của tổ quốc, đại diện cho tự do dân chủ. Lá cờ đỏ sao vàng là biểu tượng của một thể chế độc tài, áp bức. Chính chế độ độc tài đó đã cắt đi tiếng nói của người dân VN. Do đó, đối với tôi, bất kỳ biểu tượng nào tượng trưng cho tự do dân chủ tôi đều trân trọng và hãnh diện đứng dưới nó."
Hãy đặt mình vào Điếu Cày để thấy anh đã nói như vậy là quá đủ. Anh đã nhận định và thẳng thắn minh xác về lá cờ. Anh tôn trọng và trân quý lá cờ Việt Nam Cộng Hòa là biểu tượng cho tự do dân chủ, còn cờ đỏ sao vàng là biểu tượng một thể chế độc tài áp bức. Anh nói lá cờ chỉ là biểu tượng mà biểu tượng thì có thể thay đổi có gì sai? Chúng ta đã làm được việc vận động cho sự hiện diện đầy ý nghĩa của Cờ Vàng và hàng trăm nghị quyết vinh danh khắp các tiểu bang thành phố. Điều nầy là kết quả thành công trên mặt trận truyền thông của Người Việt tỵ nạn cộng sản, dù mang thân lưu lạc xứ người, nhưng đó chỉ là hình thức để duy trì chính nghĩa tỵ nạn của chúng ta mà thôi. Nhưng đừng vì thế mà tự mãn để rồi núp bóng dưới lá cờ đó để mà tìm cách nghi ngờ bôi nhọ lẫn nhau.
Trước tiên chúng ta phải thấy rằng lá cờ chỉ là biểu tượng. Chúng ta đấu tranh là vì mục tiêu tự do, dân chủ cho đất nước, không phải vì biểu tượng một lá cờ. Bởi vì biểu tượng thì có thể thay đổi, nhưng mục tiêu đấu tranh thì không bao giờ thay đổi. Lá cờ vàng 3 sọc đỏ đã có từ thời nhà Nguyễn, là cờ của tổ quốc, đại diện cho tự do dân chủ. Lá cờ đỏ sao vàng là biểu tượng của một thể chế độc tài, áp bức. Chính chế độ độc tài đó đã cắt đi tiếng nói của người dân VN. Do đó, đối với tôi, bất kỳ biểu tượng nào tượng trưng cho tự do dân chủ tôi đều trân trọng và hãnh diện đứng dưới nó."
Hãy đặt mình vào Điếu Cày để thấy anh đã nói như vậy là quá đủ. Anh đã nhận định và thẳng thắn minh xác về lá cờ. Anh tôn trọng và trân quý lá cờ Việt Nam Cộng Hòa là biểu tượng cho tự do dân chủ, còn cờ đỏ sao vàng là biểu tượng một thể chế độc tài áp bức. Anh nói lá cờ chỉ là biểu tượng mà biểu tượng thì có thể thay đổi có gì sai? Chúng ta đã làm được việc vận động cho sự hiện diện đầy ý nghĩa của Cờ Vàng và hàng trăm nghị quyết vinh danh khắp các tiểu bang thành phố. Điều nầy là kết quả thành công trên mặt trận truyền thông của Người Việt tỵ nạn cộng sản, dù mang thân lưu lạc xứ người, nhưng đó chỉ là hình thức để duy trì chính nghĩa tỵ nạn của chúng ta mà thôi. Nhưng đừng vì thế mà tự mãn để rồi núp bóng dưới lá cờ đó để mà tìm cách nghi ngờ bôi nhọ lẫn nhau.
Đã bao nhiêu năm rồi, biết bao nhiêu người mang danh chống cộng tự phong,
từng tuyên bố trong các bài diễn văn rất hùng hồn là năm nầy năm nọ chúng ta về
cấm cờ vàng 3 sọc đỏ tại Thủ Đô Hà Nội hay Sài Gòn… Và cũng đã 40 năm qua cuộc
đấu tranh của chúng ta mỗi ngày một tệ hơn, văn công cộng sản vẫn tràn ngập đó
đây và người Việt Nam vẫn đi và về Việt Nam như đi chợ mỗi ngày. Những tên Việt
gian Nguyễn Phương Hùng, Hoàng Duy Hùng, Nguyễn Ngọc Lập, phố Bolsa TV… đầy rẫy
công khai tại thủ đô tỵ nạn của chúng ta, chúng ta đã làm gì để chống lại họ
ngoài tuyên cáo được ký bởi nhiều tổ chức hội đoàn để rồi đâu lại vào đó. Ai
tiếp tay cho nghị quyết 36 cộng sản nếu không phải là thành phần bất chánh luôn
chống cộng bằng mồm.
Chúng ta có nguyền rủa cộng sản 30 năm, 50 năm v.v… thì cộng sản vẫn là
cộng sản không làm chúng suy yếu tí nào. Lật đổ được cộng sản hay không là do
chính bàn tay của người dân trong nước mà đại diện là những nhà đấu tranh trong
lòng chế độ như Điếu Cày, Tạ Phong Tần, Lê Thị Công Nhân, Huỳnh Thục Vy, Nguyễn
Văn Đài, Trần Huỳnh Duy Thức… Người Việt hải ngoại chỉ có khả năng tiếp sức, hỗ
trợ và sức mạnh của chúng ta là sự kết hợp nhuần nhuyễn với nhau. Những tổ chức
tự xưng là Ủy Ban nầy Chính Phủ nọ để rồi về giải phóng quê hương là những tổ chức
mộng du không tưởng. Họ chỉ là những con rối dao to búa lớn chuyên phá hoại
chẳng làm nên tích sự gì!
Hãy thông cảm và đón nhận những sự hy sinh phi thường của những người
cộng sản phản tỉnh. Việc mở rộng vòng tay tiếp đón hỗ trợ Điếu Cày và nhiều nhà
đấu tranh dân chủ khác tại quê nhà mới là điều cần thiết, nhất trong giai đoạn
sống còn của đất nước hiện nay.
Người Việt tỵ nạn cộng sản tại hải ngoại nầy dù hết lòng yêu thương tổ
quốc và thề không đội trời chung với chế độ cộng sản hiện hành, nhưng chắc chắn
không bao giờ có khả năng lật đổ chế độ đó. Sức cũng không mà lực cũng chẳng
có, mọi việc phải vận động nhờ vào sự giúp đỡ của các tổ chức nhân quyền thế
giới.
Một ngày nào đó khi chế độ cộng sản bị lật đổ. Một chế độ Tự Do-Dân
Chủ-Nhân Quyền được thành lập. Lúc bấy giờ toàn dân cả nước quyết định
chọn lá CỜ TỔ QUỐC.
Hãy bình tĩnh hỗ trợ không những Điếu Cày Nguyễn Văn Hải và tất cả tù
nhân lương tâm đang bị tù đày trong nước.
Hãy tạo cho họ có cơ hội đồng hành với chúng ta để tiếp tục sự nghiệp đấu
tranh vì Tự Do Dân Chủ tại quê nhà. Đó là niềm hy vọng lớn nhất cho dân tộc
Việt Nam trong cuộc đấu tranh hiện tại.
Arlington ngày mùa lễ Thanksgiving
CSVSQ F/20
Phạm Văn Tiền
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.