Thứ Ba, 22 tháng 5, 2012

Sự thật về việc Ngô Đắc Lũy "xin ở lại Thái Lan để làm thiện nguyện"

Hầu như tất cả những ai là người tị nạn Việt Nam đã từng gặp Ngô Đắc Lũy và đã từng hỏi Lũy là tại sao y đã được UNHCR cấp quy chế rất lâu rồi (2004) nhưng chưa được đi định cư tại nước thứ 3. đều được Lũy trả lời là "xin ở lại Thái để làm thiện nguyện" hoặc là "sang tháng sau bay rồi", hay "vài tháng nữa đi Ca Na Đa" vv... Thế nhưng "vài tháng" trôi qua, lại vài tháng nữa, lại vài tháng nữa... Ngô Đắc Lũy vẫn cứ chường mặt ra ở Thái, nhưng y vẫn cố nói dối mà không biết ngượng!

Sự thật thì Ngô Đắc Lũy không thể đi định cư tại một quốc gia đệ tam nào, vì đơn giản là hồ sơ của y có vấn đề: Hoặc khai man, hoặc có bệnh truyền nhiễm, hoặc có những điều chưa sáng tỏ. Điều này thì UNHCR đã cảnh báo trước cho Lũy rằng "họ không có trách nhiệm tìm nước đệ tam để lo việc đi định cư cho Lũy".


Ngày 10/05/2009 Lũy đã viết cam kết gửi đồng bào người Việt ở Ca Na Đa, xin đề nghị được bảo lãnh qua đó (chắc là muốn có sự trợ giúp của mục sư Phạm Hữu Nhiên). Nhưng cuối cùng thì cho đến nay đã bước sang năm thứ 4 kể từ khi y viết giấy cam kết, Ngô Đắc Lũy vẫn giậm chân tại chỗ. Có thể tên VC họ Ngô này sẽ vĩnh viễn không bao giờ được một quốc gia đệ tam nào chấp nhận vì những lý do mà y không thể chối cãi...

Thôi, việc Lũy được đi định cư hay không, có lẽ chẳng có gì quan trọng. Nhưng để chứng minh rằng y không phải là "xin ở lại Thái" mà là không đi đâu được. Chúng tôi xin đăng ảnh chụp giấy cam kết của y xin được bảo lãnh qua Ca Na Đa từ năm 2009 để chứng tỏ là y vẫn đang tiếp tục lừa dối đồng bào người Việt tị nạn tại BKK - Thái Lan.

Đồng thời chúng tôi cũng cho đăng lại cái gọi là "Đơn đề nghị" của ông Thích Trí Lực - Phạm Văn Tường viết bằng tiếng Anh, đề nghị UNHCR BKK - Thái Lan giúp đỡ cho ở lại Thái, nếu không thì y đã bị trả về Cambodia từ năm 2008. Theo chúng tôi biết thì thầy Thích Trí Lực (đang sống ở Thụy Điển) không giỏi Anh Ngữ, không thể viết nổi một văn bản dài như vậy. Rất có thể đơn đính kèm dưới đây cũng chính là do NĐL viết rồi đề tên Thích Trí Lực để lòe UNHCR.

BBT

Đính kèm:


Pham Van Tuong UNHCR # IC 610Sandgatan 1 E331 34 VÄRNAMOSWEDENJuly 20, 2009 tamnguyentriluc@gmail.comTel. + 46 73- 742 91 56UNHCR Bangkok, Thailand3rd Floor, United Nations Building,Rachadamnern Nok Avenue,Bangkok 10200, Thailand

Ladies and Gentlemen,

I am Pham Van Tuong (aka Thich Tri Luc, UNHCR # 610 IC, former Buddhist monk and political prisoner, now a refugee in Sweden), a member of the Unified Buddhist Church of Vietnam (UBCV), the traditional, independent Buddhist organization which was establishedover 2000-years ago in Vietnam. After the Communist regime took power in South Vietnamin 1975, they launched a brutal campaign of repression against the UBCV. Virtually all theUBCV leadership were arrested, imprisoned or sent into internal exile, including the PatriarchThich Quang Do, who are both still in detention today, held under most harsh conditions.My story begins in 1992, when the UBCV’s former Patriarch, Venerable Thich Don Hau diedat Linh Mu pagoda in the central city of Hue. In his testament, he chose Thich Huyen Quangto succeed him as the new Buddhist Patriarch. This was a challenge to the Communistauthorities, because Thich Huyen Quang was a political prisoner, detained under house arrestat his pagoda for his advocacy of religious freedom and human rights. From that timeonwards, tensions escalated between the government and the banned UBCV. I was arrested on2
nd
October 1992 along with another Buddhist monk, Thich Khong Tanh and other Buddhistfollowers simply because I possessed copies of speeches and letters by the new PatriarchThich Huyen Quang. I was released after a few months, but Security Police placed me under indefinite detention without charge at the Gia Lam monastery and then the Phap Van pagodain Saigon.On 6
th

November 1994, I was arrested again after I joined a rescue mission organised byVenerable Thich Quang Do to bring relief aid to the victims of severe flooding in the MekongDelta, led by Venerable Thich Quang Do. This was a purely humanitarian mission, butSecurity Police arrested us because they said that only the government had the right todistribute relief aid. On 15
th

August, I was sentenced to 30 months in prison and 5 years probationary detention at an unfair trial in Saigon on charges of “sabotaging the government’s policy of solidarity” and “abusing democratic freedoms to encroach upon the interests of theState”.After spending 30 months performing hard labour in Z30A re-education camp in Xuan Locdistrict, Dong Nai province, on 13
th

February 1997 I was released from the camp and placedunder probationary detention. I had to report every month to the Security Police, and wassubjected to continuous harassments and interrogations. When I finished my 5 years’ probationary detention on 13 February 2002, I thought that at last I was free. However, theSecurity Police kept me under house arrest without any explanation, subjecting me to all kinds1

of threats, surveillance and strict controls. I can say truthfully that I did not enjoy one singleday of freedom during those last ten years. Finally, I had no other choice but to flee toCambodia to seek political asylum. I crossed the Cambodia border on 19
th

April 2002, andapplied for refugee status at the United Nations High Commissioner For Refugees (UNHCR)in Phnom Penh. The UNHCR recognized me as a victim of religious and political repression.On 28
th

June, they granted me refugee status and placed me under UN protection.At approximately 7:00 p.m. on July 25, 2002, I was walking down Street 185 opposite RusseyMarket in Phnom Penh, Cambodia, to buy my evening meal. Suddenly, some strangersaccosted me, encircled me, abducted me by force and threw me into a vehicle waiting nearby.They handcuffed me, and then the man sitting next to me grabbed my throat and throttled meso hard that I was unable to cry out for help. The men behind me leaned forward and beat me brutally on my face and head. They emptied my pockets and confiscated my belongings,money and refugee card. Some of the men in the car were Vietnamese.One man questioned me in Vietnamese, with the fluency of a true Vietnamese speaking in hismother tongue: “Did you have a visa to come here?” I answered him without hesitation: “I ama political refugee. I was granted refugee status by the UNHCR. I have the right to live inCambodia under U.N. protection. I have never broken Cambodian laws, so why have youkidnapped me and beaten me like this?”The men remained silent. They kept on beating me relentlessly. I cannot tell you how panic-stricken I felt!The car drove on for about half an hour before stopping outside a building…. They put meinto another car, and we set off again. The vehicle with the men who kidnapped me drove infront.… We drove to another building near the roundabout at the foot of the Saigon Bridge inPhnom Penh. The men locked me in a meeting hall which had a large insignia of theCambodian Security Police painted on the wall. I was kept in handcuffs all night. No onecame to question me, so I had no opportunity to explain my situation nor contact the UNHCR to seek their help.Around 4.00 a.m. the next day, July 26, 2002, I was put in a vehicle and driven to the Moc Bai border [crossing] in Ben Cau district, Tay Ninh province. On the Vietnamese side of the border, Vietnamese Security officials were waiting. I saw the Cambodian and the VietnameseSecurity Police shaking hands, smiling and talking to each other. After that, they took me tothe Security Police Detention Centre B34/A24 [in Ho Chi Minh City]. The Ministry of PublicSecurity issued a temporary detention warrant, and charged me with “fleeing abroad or defecting to stay overseas with a view to opposing the people’s administration,” under Article91 of the Criminal Code of the Socialist Republic of Vietnam. On March 12, 2004, the Ho ChiMinh City People’s Court sentenced me to 20 months in prison. I was released after completing this sentence on March 26, 2004.However, whilst I was waiting for resettlement, at 7.00 in the evening on 25
th

July 2002, as Iwas walking down 185
th

street, just opposite Ourussey market in Phnom Penh, a group of Vietnamese and Cambodian under-cover Security agents kidnapped me and took me away intheir car. They held me in custody for the night. The next day, they drove me to theVietnamese border post at Moc Bai in Tay Ninh province. Several Vietnamese Security Police2

officers were waiting for me there. The confiscated my UN refugee card and all my personal papers, and drove me directly to the B34 prison at 237, Nguyen Van Cu street in Saigon. This prison belongs to the A24 Investigation Department of the Ministry of Public Security.For the next 13 months, I was detained in secret, under extremely harsh conditions. My familywere not informed of my whereabouts. They did not know if I was dead or alive. Even after Iwas released, the Security Police never admitted kidnapping me, and continued to claim thatthey had arrested me inside Vietnamese territory. If this had been the case, how could I haveobtained refugee status from the UNHCR in Phnom Penh?On 12
th

March 2004, I was put on trial at the Ho Chi Minh People’s Tribunal. Police warnedme to keep silent during the trial, and especially not mention that I had been kidnapped anddetained in secret, otherwise I would be given a very heavy sentence.I was sentenced to 20 months in prison on charges of “
fleeing overseas with the intent tooppose the people’s government”.
I had already served more than 19 months, so I wasreleased shortly afterwards. The UN confirmed that I was still entitled to refugee status. I wasaccepted for resettlement by Sweden, where I arrived on 22
nd

June 2004.Since I arrived in Sweden, I have really tasted my first breaths of freedom, after so many dark years of fear and repression under the Vietnamese Communist regime.I am writing today to confirm that I have been kidnapped in the downtown of Phnom Penh bysome Khmer police and some Vietnamese secret agents and spies acting in Cambodia for thegovernment of Vietnam and its interests. Among the kidnappers who kidnapped me that day,there was a Vietnamese refugee named Nguyen Cam Cong UNHCR IC# 241 (Aka NguyenCong Cam), who, previously tried to approach me several times, enticing me to hand over tohim all my documents, saying that he could help translate all my document into English before submitting them to UNHCR.I have reported this kidnapping in details at the European Parliament, Subcommittee onHuman Rights-Hearing on Human Rights in Cambodia, Laos & Vietnam – Brussels, 12September 2005)I know firsthand that in order to stop UNHCR from supporting or protecting a refugee, theMinistries of the public security of both Vietnam and Cambodia as well as Nguyen Cong Camand other Vietnamese Security Police officers have supplied UNHCR with false informationagainst him.As mentioned above, on 12
th

March 2004, I was put on trial at the Ho Chi Minh People’sTribunal. Police warned me to keep silent during the trial, and especially not mention that Ihad been kidnapped and detained in secret, otherwise I would be given a very heavy sentence.I strongly believe that they have also supplied UNHCR in Cambodia and UNHCR inBangkok, Thailand with false information against Pastor Ngo Dac Luy NI # 22813 and Elder  Nguyen Phung Phong, partly to sow discontent among Vietnamese refugees, partly, to stopUNHCR from supporting these two victims of the communism of Vietnam and I am afraidthat the trick of Nguyen Cam Cong, of the Ministry of Cambodia and Vietnam took bothUNHCR in Cambodia and UNHCR in Thailand in completely:3

For this reason, I am writing today to urgently and kindly request UNHCR in both Cambodiaand Thailand to reconsider their decision not to recognize Pastor Ngo Dac Luy and Elder  Nguyen Phung Phong as refugees in Thailand or not to refer them to a third safer country for resettlement.If Pastor Ngo Dac Luy and Elder Nguyen Phung Phong return to Cambodia, they are bound to be killed by Nguyen Cam Cong and other Vietnamese Secret agents. Hence, I would like torequest UNHCR to consider these cases carefully and help refer Pastor Ngo Dac Luy UNHCR Bangkok, Thailand NI# 22813 and Elder Nguyen Phung Phong UNHCR Bangkok, Thailand NI# 22812 for resettlement on the humanitarian and compassionate ground, but not try to killthem by forcibly deporting them back to Cambodia where they are bound to lose their life Thank you for your re-considerationPham Van Tuong (aka Thich Tri Luc)Sandgatan 1 E331 34 VÄRNAMOSWEDENTel. +46 73 742 91 56Email: tamnguyentriluc@gmail.com4

Dịch sang tiếng Việt: Google Translate

Phạm Văn Tường UNHCR # IC 610Sandgatan 1 E331 34 VÄRNAMOSWE DENJuly 20, 2009 tamnguyentriluc@gmail.comTel. + 46 73 - 742 91 56UNHCR Bangkok, Thailand3rd Tầng, Tòa nhà Liên Hiệp Quốc, Rachadamnern Nok Avenue, Bangkok 10200, Thái Lan

Thưa quý vị,

Tôi là Phạm Văn Tường (hay còn gọi là Hòa thượng Thích Trí Lực, Cao Ủy Tỵ Nạn Liên Hiệp Quốc # 610 IC, cựu tu sĩ Phật giáo và tù nhân chính trị, bây giờ là một người tị nạn ở Thụy Điển), một thành viên của Giáo Hội Thống nhất Phật giáo Việt Nam (GHPGVNTN), các tổ chức Phật giáo, truyền thống độc lập là establishedover 2000 năm trước đây tại Việt Nam. Sau khi chế độ Cộng sản lên nắm quyền ở Nam Vietnamin năm 1975, họ đã phát động một chiến dịch tàn bạo đàn áp đối với GHPGVNTN. Hầu như tất cả các lãnh đạo theUBCV đã bị bắt, bị cầm tù hoặc gửi vào lưu vong nội bộ, kể cả Quang PatriarchThich, cả hai đều là những người vẫn còn bị giam giữ ngày hôm nay, được tổ chức theo câu chuyện conditions.My khắc nghiệt nhất bắt đầu vào năm 1992, khi Đức Thượng Phụ cựu của GHPGVNTN, Hòa thượng Thích Đôn Hậu diedat chùa Linh Mụ trong trung tâm thành phố Huế. Trong di chúc của ông, ông đã chọn Thích Huyền Quangto thành công ông là vị tổ của Phật giáo mới. Đây là một thách thức đến Communistauthorities, bởi vì Hòa thượng Thích Huyền Quang là một tù nhân chính trị, bị bắt giữ theo chùa nhà arrestat, ông vận động của tự do tôn giáo và nhân quyền. Từ đó timeonwards, căng thẳng leo thang giữa chính phủ và GHPGVNTN bị cấm đoán. Tôi đã bị bắt On2
nd
Tháng 10 năm 1992 cùng với một tu sĩ Phật giáo, Hòa thượng Thích Không Tánh và Buddhistfollowers khác chỉ đơn giản là bởi vì tôi sở hữu bản sao của bài phát biểu và chữ Huyền Quang mới PatriarchThich. Tôi đã được phát hành sau vài tháng, nhưng công an đặt tôi bị giam giữ vô hạn định mà không phải trả phí ở tu viện Gia Lâm và sau đó là Pháp Vân pagodain Saigon.On 6
thứ

Tháng 11 năm 1994, tôi bị bắt một lần nữa sau khi tôi tham gia một nhiệm vụ cứu hộ có tổ chức byVenerable Thích Quảng Độ làm để mang lại cứu trợ cho các nạn nhân của lũ lụt nghiêm trọng trong MekongDelta, dẫn đầu là Hòa thượng Thích Quảng Độ không.Đây là một nhiệm vụ hoàn toàn nhân đạo, cảnh sát butSecurity bắt chúng tôi vì họ nói rằng chỉ có chính phủ có sự trợ giúp todistribute cứu trợ phải. Ngày 15
thứ

, Tôi bị kết án 30 tháng tù giam và 5 năm quản chế giam giữ tại 1 xét xử không công bằng ở Sài Gòn về tội "chính sách của chính phủ phá hoại đoàn kết" và "lợi dụng quyền tự do dân chủ để xâm phạm khi lợi ích của theState". Sau khi chi tiêu 30 tháng thực hiện lao động khổ sai trong trại lại giáo dục Z30A ở Xuân Locdistrict, tỉnh Đồng Nai, ngày 13
thứ

Tháng Hai năm 1997, tôi được thả ra từ trại giam tập sự placedunder. Tôi đã có báo cáo hàng tháng cho công an, và wassubjected để sách nhiễu và thẩm vấn liên tục. Khi tôi hoàn thành tập sự bị giam giữ 5 năm vào ngày 13 tháng 2 năm 2002, tôi nghĩ rằng cuối cùng tôi đã được miễn phí. Tuy nhiên, cảnh sát theSecurity giữ tôi bị quản thúc tại gia mà không giải thích bất kỳ, tôi để tất cả các kinds1

giám sát, đe dọa và kiểm soát nghiêm ngặt. Tôi có thể nói trung thực rằng tôi không thích một singleday tự do trong những năm qua. Cuối cùng, tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc chạy trốn toCambodia để tìm kiếm sự tị nạn chính trị. Tôi vượt qua biên giới Campuchia vào ngày 19
thứ

Tháng Tư năm 2002, andapplied tị nạn tại Cao uỷ Liên hợp quốc về người tị nạn (UNHCR) tại Phnom Penh. Cao Ủy Tỵ Nạn Liên Hiệp Quốc công nhận tôi như là một nạn nhân của repression.On tôn giáo và chính trị 28
thứ

June, họ được cấp quy chế tị nạn và được đặt theo Liên Hiệp Quốc protection.At khoảng 07:00 ngày 25 tháng 7 năm 2002, tôi đi bộ xuống phố 185 đối diện RusseyMarket ở Phnom Penh, Campuchia, để mua bữa ăn tối của tôi. Đột nhiên, một số strangersaccosted tôi, bao quanh tôi, bắt cóc tôi bằng vũ lực và ném tôi vào một chiếc xe chờ đợi nearby.They còng tay tôi, và sau đó người đàn ông ngồi cạnh tôi nắm lấy cổ họng của tôi và Throttled trung mà tôi không thể khóc để được giúp đỡ . Những người đàn ông phía sau tôi nghiêng người về phía trước và đánh tôi dã man trên mặt và đầu của tôi. Họ làm rỗng túi của tôi và tịch thu đồ đạc, tiền bạc và thẻ tị nạn. Một số người đàn ông trong xe Vietnamese.One người đàn ông hỏi tôi bằng tiếng Việt, với sự lưu loát nói Việt Nam thực sự trong lưỡi hismother: "bạn có một thị thực để đến đây?" Tôi trả lời không do dự: "Tôi ama chính trị người tị nạn. Tôi đã được cấp quy chế tị nạn của UNHCR. Tôi có quyền để sống inCambodia theo Liên Hiệp Quốc bảo vệ. Tôi chưa bao giờ phá vỡ luật pháp Campuchia, vậy tại sao youkidnapped tôi và đánh đập tôi như thế này "Những người đàn ông vẫn im lặng. Họ tiếp tục đánh đập tôi không ngừng. Tôi không thể cho bạn biết tôi cảm thấy hoảng sợ! Xe lái xe khoảng nửa giờ trước khi dừng lại bên ngoài một tòa nhà .... Họ đặt meinto chiếc xe khác, và chúng tôi đặt ra một lần nữa. Chiếc xe với những người bắt cóc tôi lái xe trước mặt .... Chúng tôi lái xe đến một tòa nhà gần vòng xoay dưới chân cầu Sài Gòn inPhnom Penh. Những người đàn ông nhốt tôi trong một hội trường có một phù hiệu lớn của công an theCambodian sơn trên tường. Tôi đã được giữ trong còng tay tất cả các đêm. Không có onecame đặt câu hỏi cho tôi, vì vậy tôi đã không có cơ hội để giải thích tình hình của tôi cũng không liên lạc với Cao Ủy Tỵ Nạn Liên Hiệp Quốc để tìm kiếm 4,00 help.Around của họ vào ngày hôm sau, 26 tháng 7 năm 2002, tôi đã được đặt trong một chiếc xe và lái xe đến biên giới Mộc Bài [ qua tại huyện Bến Cầu, tỉnh Tây Ninh. Về phía Việt Nam của biên giới, các quan chức an Việt Nam đã được chờ đợi. Tôi thấy Campuchia và Cảnh sát VietnameseSecurity bắt tay, mỉm cười và nói chuyện với nhau. Sau đó, họ đưa tôi tothe An ninh Cảnh sát Trại giam B34/A24 [Hồ Chí Minh Thành phố]. Bộ PublicSecurity đã ban hành một lệnh tạm giam tạm thời, và buộc tội tôi "chạy trốn ra nước ngoài hoặc trốn ở lại nước ngoài nhằm chống chính quyền nhân dân", theo Article91 của Bộ luật hình sự của nước Cộng hoà xã hội chủ nghĩa Việt Nam. Ngày 12 tháng 3 năm 2004, Tòa án nhân dân thành phố Hồ ChiMinh bị kết án 20 tháng tù giam. Tôi đã được phát hành sau khi hoàn thành câu này vào ngày 26 Tháng 3, 2004.However trong khi tôi đang chờ đợi tái định cư, tại 7,00 vào buổi tối ngày 25
thứ

2002 tháng bảy, là Iwas đi bộ xuống 185
thứ

đường phố, ngay đối diện Ourussey thị trường ở Phnom Penh, một nhóm các đại lý an Việt Nam và Campuchia dưới bao gồm bắt cóc tôi và đưa tôi xa intheir xe. Họ đã tổ chức lưu ký cho ban đêm. Ngày hôm sau, họ chở tôi đến theVietnamese bài biên giới tại cửa khẩu Mộc Bài tỉnh Tây Ninh. Một số Việt An ninh Police2

cán bộ đang đợi tôi ở đó. Việc tịch thu thẻ tị nạn của Liên Hợp Quốc của tôi và tất cả các giấy tờ cá nhân của tôi, và lái xe đưa tôi trực tiếp đến trại giam B34 ở 237, Nguyễn Văn Cừ trên đường phố ở Sài Gòn. Nhà tù này thuộc về Cục Điều tra A24 của Bộ của Security.For công cộng trong 13 tháng tới, tôi đã bị bắt giữ trong bí mật, trong điều kiện cực kỳ khắc nghiệt. Familywere của tôi không được thông báo về nơi ở của tôi. Họ đã không biết nếu tôi sống hay chết. Ngay cả sau khi Iwas phát hành, công an không bao giờ thừa nhận bắt cóc tôi, và tiếp tục yêu cầu bồi thường thatthey đã bắt giữ tôi bên trong lãnh thổ Việt Nam. Nếu điều này đã được các trường hợp, làm thế nào tôi có thể haveobtained tình trạng tị nạn của UNHCR tại Phnom Penh ngày 12
thứ

Tháng Ba năm 2004, tôi được đưa ra xét xử tại Tòa án nhân dân TP. Hồ Chí Minh.Cảnh sát warnedme để giữ im lặng trong thời gian thử nghiệm, và đặc biệt là không đề cập đến mà tôi đã bị bắt cóc anddetained trong bí mật, nếu không tôi sẽ được một sentence.I rất nặng nề đã bị kết án 20 tháng tù giam về tội "
chạy trốn ở nước ngoài với mục đích tooppose chính quyền nhân dân ".
Tôi đã phục vụ hơn 19 tháng, vì vậy tôi wasreleased ngay sau đó. Liên Hiệp Quốc xác nhận rằng tôi vẫn có quyền tị nạn. , Tôi wasaccepted tái định cư Thụy Điển, nơi mà tôi đến vào ngày 22
nd

Tháng Sáu 2004.Since tôi đến ở Thụy Điển, tôi đã thực sự nếm thử hơi thở đầu tiên của tôi về tự do, sau nhiều năm đen tối của sợ hãi và áp theo Cộng Sản Việt Nam regime.I am viết ngày hôm nay để xác nhận rằng tôi đã bị bắt cóc ở trung tâm thành phố Phnom Penh bysome Khmer cảnh sát và một số đại lý bí mật và gián điệp Việt Nam hoạt động tại Campuchia cho thegovernment của Việt Nam và lợi ích của nó. Trong số những kẻ bắt cóc đã bắt cóc tôi ngày hôm đó, có một người tị nạn Việt Nam tên là Nguyễn Cẩm Công UNHCR IC # 241 (Aka NguyenCong Cam), người trước đó đã cố gắng để tiếp cận tôi nhiều lần, dụ dỗ tôi để bàn giao tohim tất cả các tài liệu của tôi, nói rằng ông có thể giúp dịch tài liệu sang tiếng Anh trước khi trình để UNHCR.I đã báo cáo vụ bắt cóc này chi tiết tại Nghị viện châu Âu, Tiểu ban onHuman Quyền-Nghe về Nhân quyền tại Campuchia, Lào và Việt Nam - Brussels, 12September 2005) Tôi biết trực tiếp để ngăn chặn Cao Ủy Tỵ Nạn Liên Hiệp Quốc hỗ trợ hoặc bảo vệ một người tị nạn, theMinistries an ninh công cộng của cả Việt Nam và Campuchia cũng như Nguyễn Công Camand khác sĩ quan an ninh cảnh sát Việt đã cung cấp cho Cao Ủy Tỵ Nạn Liên Hiệp Quốc với informationagainst him.As giả đề cập ở trên, vào ngày 12
thứ

Tháng 3 năm 2004, tôi được đưa ra xét xử tại Hồ Chí Minh People'sTribunal. Cảnh sát đã cảnh báo tôi giữ im lặng trong thời gian thử nghiệm, và đặc biệt là không đề cập đến Ihad được bí mật bắt cóc và giam giữ, nếu không tôi sẽ được một sentence.I rất nặng nề tin tưởng mạnh mẽ rằng họ cũng cung cấp UNHCR tại Campuchia và UNHCR inBangkok, Thái Lan với thông tin sai lệch đối với Mục sư Ngô Đắc Lũy Bán NI # 22813 và Anh Cả Nguyễn Phùng Phong, một phần để gieo sự bất mãn giữa các người tị nạn Việt Nam, một phần, stopUNHCR hỗ trợ các nạn nhân của cộng sản của Việt Nam và tôi afraidthat lừa của Nguyễn Cẩm Công, Bộ Cam-pu-chia và Việt Nam đã bothUNHCR ở Cam-pu-chia và UNHCR ở Thái Lan hoàn toàn: 3

Vì lý do này, tôi đang viết ngày hôm nay để yêu cầu khẩn trương và vui lòng UNHCR tại Cambodiaand cả Thái Lan để xem xét lại quyết định không công nhận Mục sư Ngô Đắc Lũy và Anh Cả Nguyễn Phùng Phong là người tị nạn ở Thái Lan hay không giới thiệu một quốc gia an toàn hơn 3 cho tái định cư Nếu Mục sư Ngô Đắc Lũy và trở về Anh Cả Nguyễn Phùng Phong Cam-pu-chia, họ đang bị ràng buộc bị giết bởi Nguyễn Cẩm Công và các đại lý khác của Việt Nam bí mật. Do đó, tôi muốn torequest Cao Ủy Tỵ Nạn Liên Hiệp Quốc xem xét các trường hợp này một cách cẩn thận và tham khảo Mục sư Ngô Đắc Lũy Bán UNHCR Bangkok, Thái Lan NI # 22813 và Anh Cả Nguyễn Phùng Phong UNHCR Bangkok, Thái Lan NI # 22812 cho tái định cư trên mặt đất nhân đạo và từ bi, nhưng không cố gắng để killthem bằng vũ lực trục xuất họ trở lại Campuchia, nơi họ đang bị ràng buộc để mất cuộc sống của họ Cảm ơn bạn đã lại considerationPham của bạn Vạn Tường (hay còn gọi là Thích Trí Lực) Sandgatan 1 E331 34 VÄRNAMOSWE DENTel. +46 73 742 91 56Email: tamnguyentriluc@gmail.com4

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.